Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 67.2
Cập nhật lúc: 2024-07-15 09:04:56
Lượt xem: 500
Giản Diệc Thừa từ việc lớn đến việc nhỏ đều hỏi ý kiến Sơ Ngữ. Anh nhớ Sơ Ngữ đã từng nói muốn tự thiết kế hiện trường lễ cưới. Hiện tại dù cô không thể tự mình trang trí, nhưng dưới sự chăm sóc của Giản Diệc Thừa, hiện trường lễ cưới vẫn được trang trí theo ý thích của cô.
"Lão Giản, cậu thật lợi hại, tốc độ nhanh thật."
Khi Giản Diệc Thừa phát thiệp mời trong văn phòng, gây ra một trận náo động. Bình thường Giản Diệc Thừa là người ít lời, không ngờ lại nhanh chóng kết hôn như vậy.
Lâm Lang tấm tắc khen ngợi: ”Tôi và Oản Oản ở bên nhau còn lâu hơn hai người, nhưng kết hôn lại bị hai người giành trước. Không được, đêm nay tôi phải cầu hôn Oản Oản thôi."
"Nhanh lên, nói không chừng hai người còn có thể tổ chức hôn lễ cùng nhau đấy." Tôn Toàn ồn ào nói.
Giản Diệc Thừa cười, không nói gì, anh không muốn tổ chức lễ cưới cùng người khác. Tân lang tân nương phải nhận được toàn bộ sự chú ý và chúc phúc, không thể chia sẻ được. Cả đời chỉ có một lần cưới, Sơ Ngữ của anh phải là cô dâu độc nhất vô nhị, không ai có thể chia sẻ chúc phúc của cô.
Trong khi Sơ Ngữ không biết, Giản Diệc Thừa đã âm thầm tự hào về cô.
Cuối cùng, ngày cưới cũng đến, Sơ Ngữ sớm đã bị kêu dậy để trang điểm và làm tạo hình.
Tối qua cô quá phấn khích, mãi khuya mới ngủ. Cô tưởng rằng ngủ ít như vậy thì sắc mặt sẽ không tốt, nhưng khi nhìn vào gương, cô thấy mình rạng rỡ, làn da trạng thái cực tốt
Hà Oản Thu nhìn vào gương, trêu ghẹo nói: ”Thấy chưa, tôi nói không sai mà, bị tình yêu làm cho dễ chịu, cô không cần ngủ cũng vẫn đẹp.”
Sơ Ngữ cười cười, trong gương người cũng theo đó mà nở nụ cười. Không thể phủ nhận, Sơ Ngữ luôn xinh đẹp, từng đường nét đều tinh tế, làn da trắng nõn, môi đỏ tự nhiên, cười rộ lên có một vẻ dịu dàng của thiếu nữ vùng Giang Nam. Hôm nay, đôi mắt cô lấp lánh niềm vui, càng làm người ta không thể rời mắt.
Quý Phi Yên từ bên kia vòng qua, tự mình trang điểm cho cô, nhìn làn da trong trẻo và mịn màng, tấm tắc khen ngợi: ”Tiểu Ngữ, da cô thật tốt, làm tôi cũng sợ đồ trang điểm sẽ làm bẩn nó.”
“Không sao, chị cứ trang điểm đi, da mặt tôi dày mà, bách độc bất xâm.”
“Ha ha, làm gì có ai tự hại mình như vậy chứ.”
……
Bên ngoài, trên bãi cỏ, hương hoa thoang thoảng, ánh đèn lung linh, khách khứa tới lui không ngừng. Cha mẹ Giản Diệc Thừa cùng cha mẹ Sơ Ngữ đang trò chuyện, thỉnh thoảng chào hỏi bạn bè thân thích, nhận những lời chúc mừng.
Đúng lúc này, bên ngoài có một trận xôn xao, truyền đến những tiếng kinh ngạc cảm thán.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Bên ngoài làm sao vậy?”
Mọi người trong phòng tò mò, nhìn không giống có chuyện xấu xảy ra, nên bắt đầu kéo nhau ra ngoài xem náo nhiệt. Ngay cả hai bên cha mẹ cũng không rõ nguyên do mà theo sau.
Vừa nhìn ra ngoài, tất cả đều ngạc nhiên.
Bên ngoài có một đội “khách nhân” đặc biệt, đủ loại cho, mèo, xếp hàng chỉnh tề, từ từ đi tới. Chúng chia thành hai đội, một đội là những chú chó mặc vest, đeo cà vạt trông như quý ông, đội kia là những chú mèo mặc váy lụa trắng, đầu đội vòng hoa, trông như những thiếu nữ. Hai đội song song nhau, tạo thành một đoàn hoa đồng đặc biệt.
Cảnh tượng thật hoành tráng, lại vô cùng dễ thương. Mỗi con vật đều nỗ lực làm mình trở nên trang trọng và nghiêm túc, nhưng chỉ làm tăng thêm vẻ đáng yêu của chúng.
Mỗi khách nữ đều bị đoàn hoa đồng đặc biệt này làm cho rung động, ngay cả khách nam cũng không ngoại lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-67-2.html.]
“Đáng yêu quá, thật muốn ôm một cái.”
“Chúng ngoan quá, đi thành hàng như vậy, không chút lộn xộn.”
“Vì sao chó mèo nhà người khác đều đáng yêu như vậy? Sau lễ cưới có thể phát mỗi người một con không?”
……
Đại Miêu ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c đi tuốt đàng trước, dẫn đầu đoàn. Ngày hôm nay, Ngôn Ngôn của nó kết hôn, tuyệt đối không thể làm mất mặt cô!
Nó quay đầu, hô một tiếng: ”Đều xếp thành hàng, đội hình không được loạn!”
Bên cạnh Đại Miêu là Tiểu Bạch. Trước hôn lễ, Nhị Lang Thần, A Bố và Đại Miêu đã tranh nhau vị trí thủ tịch hoa đồng, đến mức đánh nhau túi bụi. Cuối cùng, bằng cách bỏ phiếu, Tiểu Bạch giành chiến thắng với tỉ lệ 2:1:1.
Lúc này, nhan sắc tỏ ra quan trọng, Đại Miêu cảm thấy thủ tịch hoa đồng là mặt tiền, nên đã dành phiếu quan trọng cho Tiểu Bạch.
Vì thế, Nhị Lang Thần tuyên bố, từ đây tuyệt giao với Đại Miêu, không bao giờ làm tọa kỵ riêng của nó nữa. A Bố cũng thề sẽ không giúp Đại Miêu trộm cá khô nữa. Nhưng tại hôn lễ của Ngôn Ngôn, chúng tạm thời đạt được thỏa thuận hòa giải, chỉ có hiệu lực trong ngày hôm nay.
Từ xa, trên cột điện, quạ đen nhỏ nước mắt lưng tròng, lên án: “Ma ma, vì sao chúng ta không thể tham dự?”
“Mấy đứa con à, chúng ta ăn thịt thối, thường xuất hiện ở gần người ch//ết, nhân loại thấy chúng ta xui xẻo. Hôm nay là ngày vui của họ, chúng ta không nên tới làm phiền.”
“Nhưng Ngôn Ngôn sẽ không so đo.”
“Nếu con thật sự muốn đi, hãy lén lút trà trộn vào đám hỉ thước đi.”
Quạ đen nhỏ vui mừng bay qua, quạ đen mẹ từ xa nhìn thấy nó xen lẫn vào đám vẹt sặc sỡ, không nỡ nhìn thẳng, chỉ biết giơ cánh che mắt.
Ngốc nghếch, ngươi là một con quạ đen mà lại xen lẫn vào đám vẹt sặc sỡ, ngươi nghĩ không ai nhìn thấy sao?
Nhưng lo lắng của quạ đen mẹ là thừa, bởi vì hôm nay có quá nhiều loài chim xuất hiện, mọi người không thể phân biệt từng con. Họ chỉ tò mò, tại sao hôn lễ ngoài trời này lại thu hút nhiều chim đến thế, trên cây, mái nhà, cột điện đều bị chim chiếm đóng.
Thậm chí có vài chú vẹt vui vẻ đứng ở cổng lớn, gặp người tới liền hô to: “Bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử.”
…
Cuối cùng, hôn lễ đã nghênh đón nhân vật chính của nó.
Sơ Ngữ nắm tay cha, chậm rãi tiến tới. Chiếc váy cưới trắng tinh khiến cô thêm vài phần thánh khiết, xinh đẹp và mỹ lệ đến kinh diễm. Hôm nay, cô là cô dâu đẹp nhất.
Giản Diệc Thừa đứng trên đài, nhìn Sơ Ngữ kéo tay cha đi tới, trong mắt không che giấu nổi sự kinh diễm, rồi là thấp thỏm và kích động. Yêu thầm tám năm, yêu nhau một năm, giờ đây, anh rốt cuộc được kết hôn với người con gái mà mình yêu thương.
Hai nhân vật chính với tâm trạng kích động không biết đã làm thế nào để hoàn thành hết nghi thức. Trong khoảnh khắc hạnh phúc nhất, dường như đầu óc đều đình chỉ vận chuyển. Chỉ nhớ rõ, khi họ đeo nhẫn cho nhau, trên vai của người chứng hôn có một con vẹt cao giọng kêu to: “Hôn một cái! Hôn một cái!”
Dưới đài, mọi người cùng nhau hô theo: “Hôn một cái! Hôn một cái...”
Sau đó, Giản Diệc Thừa cúi xuống hôn lên môi Sơ Ngữ. Hình ảnh hạnh phúc của họ được nhiếp ảnh gia ghi lại mãi mãi.