Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 66.2
Cập nhật lúc: 2024-07-15 09:03:50
Lượt xem: 392
Diêu Sơn Hà không chỉ có muốn trả thù cô, còn muốn trả thù Giản Diệc Thừa!
Mặc kệ Sơ Ngữ sợ hãi như thế nào, Diêu Sơn Hà vẫn giải thích cho cô biết: ”Sau khi tao đào tẩu, đã suy nghĩ trăm lần cũng không ra, vì sao kế hoạch hoàn mỹ của tao lại bị bại lộ? Tao thật sự không nghĩ ra được ai đã làm sai, cho nên tao lại trở về tiệm thuốc ở phụ cận, tính toán tìm hiểu một chút xem ai đã phát hiện sơ hở của tao.”
Lúc trước, khi nhà máy sản xuất bị cảnh sát phá hủy, hắn đã biết vấn đề là từ tiệm thuốc của mình. Điều này với hắn mà nói, quả thực không thể chấp nhận được. Toàn bộ nhân viên trong tiệm thuốc đều do hắn đích thân bồi dưỡng, kết quả lại chính hắn là người mắc sai lầm!
Hắn vẫn luôn không thể buông tha được cho sự việc này, sau khi đào tẩu xong lại trộm trở về, để điều tra rõ ai đã làm hắn bại lộ.
“Kết quả, tao nhìn thấy mày cùng cha mẹ mày từ tiểu khu đi ra, cha ngươi, thân thể hết sức khỏe mạnh, không hề giống người mắc bệnh động mạch vành và cao huyết áp.”
Cho nên hắn bắt đầu nghi ngờ, sau đó hỏi thăm, quả nhiên phát hiện đối phương không có cao huyết áp.
Chính nhờ điều này hắn đã biết, mình bị một cô gái nhỏ lừa, cô âm thầm phá hủy tất cả những gì hắn khổ tâm xây dựng, thậm chí bạn trai cô đã có công trong hành động càn quét lần này của cảnh sát.
Diêu Sơn Hà nuốt không trôi cơn giận này, bởi vậy hôm nay hắn quyết tâm phải trả thù.
Sơ Ngữ nghe xong, trong lòng càng thêm kinh sợ: ”Ông nhìn thấy ba mẹ tôi? Ông đã làm gì họ?”
Sơ Ngữ giờ phút này trong lòng hối hận không ngừng, lúc trước thể hiện cái gì? Còn tự cho là thông minh mà gọi điện thoại, giờ thì tốt rồi, đem cả ba mẹ cũng liên lụy vào!
Sơ Ngữ trong lòng lại hối hận không ngừng, cố gắng an ủi chính mình, sẽ không sao, họ sẽ không xảy ra chuyện.
“Yên tâm, tao không động đến họ, hai người họ vẫn luôn ở bên nhau, tao không tìm được cơ hội ra tay.” Diêu Sơn Hà cười quái dị một tiếng.
Nghe vậy, Sơ Ngữ thở phào nhẹ nhõm, tiện đà càng thêm tự trách, quả nhiên vẫn là liên lụy tới ba mẹ, nếu không phải họ luôn ở bên nhau, chẳng phải đã bị Diêu Sơn Hà đắc thủ? Giờ khắc này, Sơ Ngữ trong lòng nghĩ mà sợ không thôi, hiện tại muốn khóc cũng là do lúc trước đầu óc úng nước!
“Sơ Ngữ! Sơ Ngữ! Ngươi ở đâu?”
Bên ngoài ẩn ẩn truyền đến thanh âm của Giản Diệc Thừa, Sơ Ngữ lập tức bừng tỉnh, hiện tại không phải thời điểm hối hận, còn có Giản Diệc Thừa, cô cần phải nghĩ ra biện pháp nhắc nhở Giản Diệc Thừa, đừng để anh tới gần. Bằng không chính là vào bẫy của Diêu Sơn Hà.
“Kêu lên, nhanh lên kêu anh ta lên đây.” Diêu Sơn Hà âm trắc trắc thanh âm vang lên.
Hắn nói, làm Sơ Ngữ đem chuẩn bị kêu to nói nuốt vào trong bụng, cô hiểu được, nếu giờ phút cô này hô lên, Giản Diệc Thừa có thể sẽ không màng tất cả xông tới.
“Chậc, thật đúng là phu thê tình thâm” Diêu Sơn Hà ngữ khí ôn hòa nói, sau đó, hắn không hề báo trước bỗng nhiên nâng đao lên. Sơ Ngữ mẫn cảm nhận thấy được d.a.o nhỏ mang theo tiếng gió, đồng tử co lại, thân thể so đầu óc càng nhanh hơn một bước, theo bản năng lăn một vào, một d.a.o đó tránh được vị trí trí mạng, cắm ở trên đùi cô.
“A!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-66-2.html.]
Đau đớn kịch liệt làm Sơ Ngữ không nhịn được, kêu lên một tiếng, tiếng kêu ngắn ngủi thê thảm truyền tới tai Giản Diệc Thừa, làm anh lập tức phân biệt ra Sơ Ngữ đang ở hướng nào, nhanh chóng hướng bên đó mà chạy như bay.
Diêu Sơn Hà nghe được tiếng bước chân tiến tới dần, không hề dừng lại, rút ra d.a.o nhỏ, sau đó nhanh chóng đẩy cửa và nhảy ra khỏi xe.
Khi cửa mở, ánh sáng lập tức chiếu vào, Sơ Ngữ thích ứng ánh sáng sau mới nhận ra, cô đang ở trong một chiếc xe tải. Bên ngoài là từng hàng thùng đựng hàng, chỗ xa hơn là một mảnh màu đen của nước biển.
Sơ Ngữ nhận ra đây là bến tàu Nam Loan.
Bên ngoài vang lên tiếng Giản Diệc Thừa gọi, Sơ Ngữ gào to: ”Giản Diệc Thừa, em không sao, anh cẩn thận Diêu Sơn Hà, ông ta đã ra ngoài rồi.”
Sơ Ngữ chịu đựng đau đớn, rút dây áo và dùng dây buộc nó quanh vết thương để tạm thời ngăn m.á.u chảy.
Cô vừa mới băng bó xong, Giản Diệc Thừa liền xuất hiện ở ngoài xe, nhìn thấy cô, vội vàng nhảy lên xe, lo lắng hỏi: “Sơ Ngữ, em không sao chứ…”
Vừa tới gần, anh đã ngửi thấy mùi m.á.u tươi nồng nặc: “Em bị thương? Ở đâu?”
Sơ Ngữ nhịn đau, miễn cưỡng nở một nụ cười để trấn an anh: ”Bị thương ở đùi, không ảnh hưởng đến động mạch, đừng lo.”
Giản Diệc Thừa không yên tâm, lấy di động mở đèn pin để xem xét vết thương.
Đúng lúc này: ”Loảng xoảng” một tiếng, cửa xe bị đóng lại, bên ngoài truyền đến tiếng khóa.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Sơ Ngữ kinh hãi: “Ông ta muốn nhốt chúng ta ở đây?”
Giản Diệc Thừa phản ứng nhanh, đã vọt tới cửa và đụng mạnh vài lần nhưng không mở ra được vì bên ngoài đã bị khóa.
Thực mau, bên ngoài truyền đến tiếng xe khởi động, cảm nhận được xe đang di chuyển, họ lập tức nhận ra Diêu Sơn Hà đang lái xe đi.
“Làm sao bây giờ? Ông ta muốn đưa chúng ta đi đâu?” Sơ Ngữ hỏi.
Trong chớp nhoáng, Giản Diệc Thừa nhanh chóng nghĩ ra: ”Ông ta muốn đẩy xe xuống biển!”
Diêu Sơn Hà biết mình không phải đối thủ của Giản Diệc Thừa, nên từ đầu đã không tính toán đối đầu trực tiếp, trước hết là b//ắt c//óc Sơ Ngữ, sau đó dụ Giản Diệc Thừa tới.
Hắn đem Sơ Ngữ trói ở tận cuối thùng xe, làm cô bị thương, sau đó Giản Diệc Thừa chắc chắn sẽ đi lên cứu cô. Lúc này hắn khóa cửa xe và lái xe xuống biển để làm ch//ết đuối.
Khi Lâm Lang dẫn người đuổi tới, nhưng chỉ kịp nhìn thấy một chiếc ca-nô chạy xa. Xe chở Giản Diệc Thừa và Sơ Ngữ đã chìm vào biển, không thấy bóng dáng.