Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 56.2
Cập nhật lúc: 2024-07-14 23:15:12
Lượt xem: 383
"Tiểu Hôi đừng sợ, đây là Ngôn Ngôn của nhà ta, chị ấy rất tốt, còn có thể hiểu chúng ta nói chuyện và sẽ cho mèo ăn cá khô nữa!" Đại Miêu kiên nhẫn trấn an nó, khiến Sơ Ngữ ngạc nhiên. Bình thường Đại Miêu luôn tỏ ra uy nghiêm, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy nó ôn nhu như vậy.
Sơ Ngữ cũng dịu dàng khuyên nhủ: "Đừng sợ, chỉ cần em kể cho chị những gì em biết, sau khi cứu được cô bé kia, chị sẽ mua cá khô cho em, được không?"
Có lẽ vì giọng nói dịu dàng của cô làm Tiểu Hôi có thiện cảm, hoặc vì bị cá khô hấp dẫn, Tiểu Hôi từ từ ló ra từ sau lưng Đại Miêu, thẹn thùng ngẩng đầu lên nhìn Sơ Ngữ một cái rồi nhanh chóng cúi đầu xuống. Thật là một chú mèo nhút nhát.
Cuối cùng, nó cũng mở miệng: "Mèo không biết cô ấy có phải là người mà mọi người đang tìm hay không, nhưng em biết có một cô gái đang bị giam giữ ở nơi đó, cô ấy asắp chết..."
Như nhớ lại điều gì đáng sợ, Tiểu Hôi run rẩy, đồng tử biến thành một đường thẳng, mãi một lúc sau mới trở lại bình thường. Nó run rẩy nói: "Mỗi người bị giam ở đó đều không sống được lâu, hắn có thể sẽ g.i.ế.c cô ấy hôm nay..."
"Mỗi người? Em nói rằng có nhiều người bị giam ở đó? Ai? Ai muốn g.i.ế.c cô?" Sơ Ngữ nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, sắc mặt tái nhợt, vội vàng hỏi.
Tiểu Hôi sợ sệt nhìn Sơ Ngữ: "Em không biết tên của hắn, nhưng nhiều người trong thôn gọi hắn là người câm."
Người câm?
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Không biết tên cũng không sao, Tiểu Hôi, em có thể dẫn chị đến chỗ cô bé đó không?"
Tiểu Hôi lắc đầu kịch liệt, đầy vẻ kinh sợ: "Không, không được, em không dám đến đó!"
Sơ Ngữ thấy biểu cảm của nó thì biết nó rất sợ nơi đó. Nơi đó có gì mà khiến nó sợ đến vậy? Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến nó run rẩy.
Sơ Ngữ không ép buộc nó, chỉ khuyên nhủ: "Em có thể dẫn chị đến gần đó không? Chỉ cần từ xa có thể thấy nơi đó là được." Sơ Ngữ thấy biểu cảm của nó đã có chút buông lỏng, liền thêm lời thuyết phục: "Em không muốn một cô gái vô tội phải chết, đúng không? Em đã nói hắn có thể g.i.ế.c cô ấy hôm nay, nếu chúng ta đến kịp, có lẽ còn cứu được cô ấy."
Tiểu Hôi cuối cùng cũng quyết định: ”Được, em sẽ dẫn mọi người đến, nhưng phải ở rất xa, em sợ lắm."
"Được, nghe em, chỉ cần chỉ từ xa là được."
Dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Hôi, Sơ Ngữ lái xe rẽ trái rẽ phải, cuối cùng đến một thôn. Thôn này tên là Tiểu Phượng Hoàng, Tiểu Hôi sinh ra ở đây và hôm nay theo một đàn mèo đi chợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-56-2.html.]
Sơ Ngữ lái xe từ phía bắc thôn tiến vào, xuyên qua toàn bộ thôn và chậm rãi dừng lại ở một đầu hẻm phía nam thôn. Tiểu Hôi nằm trên tay lái, chỉ về phía một đống nhà ở xa xa và nói: ”Thấy được không? Chính là chỗ đó."
Sơ Ngữ nhìn theo hướng chỉ của Tiểu Hôi. Ở một cánh đồng xa xôi, có một ngôi nhà trệt cô lập, với gạch xanh và ngói đen, trông rất nặng nề. Không biết có phải do tâm lý tác động hay không, nhưng chỉ nhìn từ xa, Sơ Ngữ đã cảm thấy có một cảm giác tê dại.
Cô tắt máy xe và không vội vàng hành động. Thay vào đó, cô gọi điện cho Lâm Lang và hỏi: "Các anh đi đến đâu rồi?"
Trước khi xuất phát từ Giang Thành, cô đã gọi điện cho Lâm Lang, nói rằng có một cô gái bị nguy hiểm cần được cứu. Giản Diệc Thừa không có ở đây, cô không thể đơn độc đối phó với tình huống nghiêm trọng như vậy.
Dù không có bằng chứng cụ thể, cô không mong đợi Lâm Lang tin tưởng hoàn toàn. Rốt cuộc, cô không thể nói ra rằng cô hiểu được ngôn ngữ của động vật, nên cũng không nói rõ nguồn tin tức từ đâu. Chỉ nói rằng có khả năng một cô gái sắp gặp nguy hiểm.
Lâm Lang hỏi cô, cô gái đó là ai? Hiện tại ở đâu? Xảy ra chuyện gì? Là người khác hãm hại hay cô ấy tự muốn tự sát? Cô không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
Cô có thể tưởng tượng được biểu cảm bối rối của Lâm Lang ở đầu dây bên kia. Nhưng không ngờ rằng, dù chỉ là một cuộc gọi báo nguy không rõ ràng, anh ta vẫn không chút do dự mà đồng ý đến.
"Tôi đương nhiên tin cô, tôi không tin thì Lão Giản cũng sẽ tin cô! Oản Oản nhà tôi cũng được cô cứu, nếu không phải nhờ cô, tôi đến giờ vẫn là kẻ cô đơn!"
Sơ Ngữ cảm động. Đối với người khác, hành động của cô có thể là khó hiểu, không có đối tượng rõ ràng, không có bằng chứng cụ thể, thậm chí không biết rõ sự việc là gì, chỉ dựa vào một địa điểm mơ hồ mà đến cứu người. Thực sự giống như hành động của một người mất trí. Cô biết Lâm Lang thực ra cũng không hoàn toàn tin tưởng, nhưng vẫn đến đây, thậm chí còn dùng lý do báo ân để an ủi cô, giúp cô giảm bớt gánh nặng tâm lý.
Đầu dây bên kia, Lâm Lang nói với giọng đầy sức sống: "Chúng tôi đã đến thị trấn Song Lâm, chợ ở đây đông người quá, xe khó di chuyển. Cô đang ở đâu? Không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Tôi đã ra khỏi thị trấn, hiện tại đã tìm thấy nơi có người bị hại..."
"Cái gì? Thực sự có người bị hại?" Lâm Lang ngắt lời Sơ Ngữ, giọng lập tức cao lên "Vậy cô đừng làm gì nhé, hãy tìm chỗ an toàn mà trốn, trời ơi! Nếu cô có chuyện gì, Lão Giản trở về sẽ lột da tôi mất!"
Sơ Ngữ cười: "Không cần lo lắng cho tôi, các anh mau đến đây đi. Tôi sẽ gửi vị trí cho anh qua WeChat. Đúng rồi, đừng bật còi xe cảnh sát."
"Được, đã biết. Cô nhớ cẩn thận, chờ chúng tôi đến."
Trước khi ngắt điện thoại, Sơ Ngữ vẫn còn nghe được tiếng Lâm Lang bực tức: "Lão Giản cậu phải phù hộ cho vợ cậu an toàn! Ai biết cô ấy thật sự có thể chất giống Conan chứ!"
Sơ Ngữ: "......"