Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 49.1
Cập nhật lúc: 2024-07-14 23:08:44
Lượt xem: 351
Chương 49: A Sanh
“Bọn họ luôn luôn bất công, nhưng tôi lại tự lừa mình rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng bây giờ, ngay cả tự lừa mình tôi cũng không làm được nữa…”
Thiếu niên đôi mắt đỏ hoe, cố gắng nén nước mắt. cậu nhẹ nhàng vuốt ve Lão Hổ, từng chút một, như thể đang đối xử với một con búp bê sứ dễ vỡ.
"Họ có thể đánh đập tôi, điều đó không quan trọng. Nhưng Lão Hổ đã già như vậy, đã làm bạn với tôi suốt mười bảy năm, tôi không hiểu sao cậu ta lại có thể nhẫn tâm như thế! Dù vậy, ba mẹ vẫn bênh vực cậu ta, che chở cho cậu ta..."
Biểu cảm trên khuôn mặt cậu không chỉ là sự phẫn nộ mà còn là sự mơ hồ và khó hiểu. Cùng là người trong một nhà, sao chỉ có cậu phải chịu đựng sự đối xử tồi tệ như vậy?
Sơ Ngữ không đành lòng tiết lộ sự thật, biết rằng gia đình đã đối xử tệ bạc với cậu như vậy mà cậu vẫn chưa từng nghi ngờ gì, chỉ cảm thấy khó hiểu và ủy khuất. Điều này chứng tỏ trong lòng cậu vẫn còn mong đợi và ảo tưởng về gia đình. Nếu biết rằng tình thân mà cậu kỳ vọng chỉ là một ảo tưởng do chính cậu tạo ra, cậu sẽ đau lòng biết bao.
Tuy nhiên, cậu có quyền biết sự thật, nên Sơ Ngữ thử thăm dò: “Cậu đã bao giờ nghĩ rằng cậu có thể không phải là con ruột của họ không?"
"Không thể nào!" Thiếu niên trả lời dứt khoát, không chút do dự. "Mẹ tôi suýt nữa thì khó sinh khi sinh tôi, chịu rất nhiều đau đớn, vì vậy sau ba năm mới có em gái." Mẹ cậu từng kể rằng do cậu nằm ngược, bà phải mổ lấy thai. Cậu còn thấy vết sẹo lớn trên bụng mẹ. Vì vậy, dù bị cha mẹ đối xử bất công, cậu chưa bao giờ nghi ngờ mình không phải con ruột. Thậm chí đôi khi cậu còn tự thuyết phục rằng vì mẹ đã chịu đau đớn khi sinh ra cậu, nên việc bà không thích cậu cũng có thể hiểu được.
Sơ Ngữ nhìn cậu phủ nhận không chút do dự, biết rằng mình đoán đúng, đứa trẻ này có tình cảm sâu đậm với cha mẹ nuôi. Cô không biết gia đình đã tẩy não cậu thế nào, rõ ràng đối xử tệ bạc mà cậu vẫn toàn tâm toàn ý tin tưởng họ.
Cô thở dài: “Nếu không phải con ruột, tại sao họ lại đối xử như vậy với cậu?"
Thiệu Bảo Toàn ngẩn ra một lát, nhớ lại những chuyện đã qua, dường như chỉ có cách giải thích này mới hợp lý. Nhưng cậu cố ép mình không nghĩ theo hướng đó.
"Có lẽ, có lẽ họ có nỗi khổ tâm gì đó…" cậu hoảng loạn biện giải, không rõ là đang thuyết phục Sơ Ngữ hay thuyết phục chính mình.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-49-1.html.]
Sơ Ngữ không mong cậu ngay lập tức chấp nhận sự thật. Đột nhiên nghe rằng cha mẹ nuôi dưỡng mình suốt mười bảy năm không phải là cha mẹ ruột, ai cũng sẽ khó chấp nhận. Đặc biệt là khi cô chưa có cách nào chứng minh điều này, đối phương có thể nghĩ đó chỉ là suy đoán của cô.
"Vậy cậu dự định làm gì bây giờ?"
Thiệu Bảo Toàn tâm trạng rối bời, vẫn chưa thoát khỏi cú sốc lớn từ suy đoán vừa rồi, cậu ôm Lão Hổ, lẩm bẩm: “Tôi không biết, có lẽ sẽ tiếp tục làm việc giao đồ ăn. Tiền tôi kiếm được đều bị em trai tiêu, cha mẹ cũng sẽ không cho tôi đóng học phí…" Trừ việc giao đồ ăn, cậu còn có thể làm gì?
"Vậy còn việc học của cậu? Hiện tại đã là học kỳ cuối của lớp 12, chỉ còn ba tháng nữa là thi đại học, cậu muốn từ bỏ việc học sao?" Biết sự thật, Sơ Ngữ không muốn cậu quay lại ngôi nhà ngu muội ấy, dù cô có cho cậu mượn tiền, quay lại ngôi nhà đó, cậu vẫn sẽ bị lừa gạt và đối xử tệ bạc. Trong điều kiện như vậy, cậu sao có thể yên tâm học hành?
"Vậy đi, cậu tạm thời tìm một trường ở Giang Thành để dự thính, gần đến kỳ thi đại học thì trở về thi." Có lẽ đến lúc đó, cô đã tìm ra cha mẹ ruột của cậu ấy.
Thiệu Bảo Toàn chỉ là một thiếu niên 17 tuổi, giờ phút này rất mê mang, không có chủ ý. Nghe theo lời khuyên của Sơ Ngữ, cậu theo bản năng gật đầu đồng ý. Bởi vì cậu không muốn quay lại ngôi nhà đó, cậu không thể đối mặt với họ lúc này.
"À? Tiểu Toàn, ngươi có tóc bạc rồi, để tôi giúp cậu nhổ đi."
"A? Được."
Sơ Ngữ lấy được mẫu tóc của Thiệu Bảo Toàn, thầm bảo quản. Cô cần nó để làm xét nghiệm ADN, giúp cậu tìm ra cha mẹ ruột.
Năm đó cậu bị mẹ nuôi ôm đi khi mới ba tháng, lúc đó Lão Hổ cũng chỉ mới sáu tháng, trí nhớ như một đứa trẻ. Vì vậy, về gia đình Thiệu Bảo Toàn, Lão Hổ chỉ nhớ mơ hồ, lại qua nhiều năm như vậy, rất nhiều chi tiết không rõ.
Nó chỉ nhớ mẹ ruột của Thiệu Bảo Toàn tên "Tiểu Vân", cha họ Tiêu, và họ gọi Thiệu Bảo Toàn là A Sanh. Cha mẹ đều có công việc, hình như là giáo viên. Mẹ cậu rất dịu dàng và xinh đẹp, nấu ăn rất ngon. Cha cậu rất yêu mẹ con cậu, tan làm liền về nhà chơi đùa và thường xuyên ôm cậu đi dạo.
Ngôi nhà cậu rất đẹp, còn có một khu vườn, Lão Hổ nhớ rõ nhất là cảnh nó cùng với cả gia đình bốn người đi dạo trong vườn. Nó chạy nhảy vui vẻ phía trước, trong khi vợ chồng nắm tay nhau và bế đứa con nhỏ đi phía sau, mỉm cười hạnh phúc… Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của họ.
Lão Hổ luôn nghĩ rằng nó cũng là một phần của gia đình ấy, vì “Tiểu Vân” từng nói nó là anh trai và phải bảo vệ em trai. Nó luôn ghi nhớ lời ấy, không bao giờ để em trai rời xa tầm mắt của mình.