Hai ôm một lúc mới buông , cả hai mặt đều đỏ bừng, hiển nhiên còn quen với sự mật .
Giản Diệc Thừa vốn kế hoạch là ăn , đó xem phim hoặc dạo phố, mua sắm cho Sơ Ngữ. tất cả kế hoạch đều đổ bể. Đầu tiên là ăn, nhưng nhà hàng nào cũng đông đúc, đến mức tìm chỗ đậu xe. Sơ Ngữ hôm nay còn mang giày cao gót, chỉ tìm nhà hàng thôi làm cô mệt lử. Giản Diệc Thừa thấy cô mệt, liền đề nghị về nhà, sẽ nấu cơm cho cô ăn.
Sơ Ngữ vui vẻ đồng ý, so với việc ăn ở nhà hàng, cô thích Giản Diệc Thừa nấu ăn cho hơn. Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi cũng thấy ấm áp .
Điều làm Sơ Ngữ ngạc nhiên hơn là tay nghề của Giản Diệc Thừa , thua kém đầu bếp nhà hàng. Món ăn ngon miệng và trình bày mắt, làm Sơ Ngữ ăn mà thấy thỏa mãn vô cùng.
“Anh vì nấu ăn? Còn nấu ngon như !” Sơ Ngữ hỏi.
Giản Diệc Thừa cô ăn ngon miệng, trong lòng cũng thấy thỏa mãn: “Vì thường xuyên ở một , nên tự học nấu ăn.” Anh rằng học nấu ăn từ hồi trung học, khi Sơ Ngữ rằng cô sẽ tìm một chồng nấu ăn. Anh trở thành đó, nấu cơm cho cô ăn.
Ánh mắt Giản Diệc Thừa tràn đầy ôn nhu, làm Sơ Ngữ cảm thấy như mê hoặc. Cô né tránh ánh mắt, cúi đầu, tập trung bữa ăn: “Em cũng ở một , nhưng học nấu ăn nổi. Mẹ em em là ‘sát thủ nhà bếp’ ba em em nấu món ‘hắc ám’.”
Miệng cô thì oán giận, nhưng mắt . Điều làm Giản Diệc Thừa cũng vui lây.
Sau bữa ăn, hai cùng rửa chén. Giản Diệc Thừa Sơ Ngữ động tay, nhưng cô ngại ngùng khi để làm hết. Cuối cùng, hai cùng làm.
Họ cũng xem phim vì rạp chiếu quá đông, thể mua vé. Sơ Ngữ thích chờ đợi, nên quyết định . Hai ở nhà xem TV, bình yên và quấy rầy. Điều quan trọng là xem gì, mà là ở bên cạnh ai.
Đêm Valentine đầu tiên của họ tuy chút trục trặc nhưng cuối cùng vẫn là một kỷ niệm ấm áp và đẽ.
Nếu gặp ba Sơ Ngữ khi về thì càng hơn.
Giản Diệc Thừa đưa cô về đến khu chung cư, hai nắm tay . Đây là đầu tiên họ nắm tay công khai. Sơ Ngữ chút ngượng ngùng, nhưng Giản Diệc Thừa nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, lòng bàn tay ấm áp như đốt lên ngọn lửa, làm mùa đông giá lạnh cũng tan biến.
Tới lầu, cả hai đều nỡ buông tay, Sơ Ngữ tìm lời để kéo dài thời gian: “Ngày mai làm chứ?” Nói xong cô tự trách , còn sẽ bay sáng sớm mai, giờ hỏi như , thật là ngốc.
Giản Diệc Thừa nhận điều đó, gật đầu: “Ngày mai sáng 7 giờ bay, quá sớm, em nghỉ ngơi , cần tiễn , xuống máy bay sẽ gọi cho em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-46-2.html.]
Sơ Ngữ đang định lên tiếng, ngẩng đầu thấy ba tay trong tay tới. Cô lập tức cảm thấy như một đứa trẻ bắt quả tang làm sai, hoảng hốt làm . ba cô bình tĩnh.
Hà Thu Nguyệt: "Bạn trai ?"
Sơ Hướng Đông: "Không tồi, tinh thần."
Hà Thu Nguyệt: "Bớt thời gian cùng ăn một bữa cơm nhé."
Sơ Hướng Đông: "Gặp mặt tán gẫu một chút."
Hà Thu Nguyệt: "Chúng , quấy rầy các con."
Sơ Ngữ trợn mắt há hốc mồm theo họ xa, phản ứng . Giản Diệc Thừa cũng hiểu : “Đây là..."
Sơ Ngữ che mặt: “Là ba em."
Giản Diệc Thừa đỏ bừng tai: “Xin , , liệu cô chú cảm thấy lễ phép ?"
Giản Diệc Thừa ảo não, đầu tiên gặp gỡ phụ chào hỏi gì.
Sơ Ngữ thấy lo lắng, liền an ủi: “Không , ba em giống khác" cô thể thấy ba bình tĩnh khi gặp bạn trai cô.
"Hơn nữa, em giới thiệu với , quen bọn họ cũng ."
Dù thế, nhưng Giản Diệc Thừa vẫn cảm thấy ảo não, cảm giác bản biểu hiện quá kém, sợ rằng ba Sơ Ngữ thể ấn tượng về .
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Giản Diệc Thừa lo lắng khi về nhà, còn Sơ Ngữ khi về nhà ba truy vấn, hỏi về Giản Diệc Thừa. Họ ấn tượng về Giản Diệc Thừa, chỉ điều lo lắng về công việc của . Làm cha , họ hiển nhiên mong con gái gả cho công việc định, còn cảnh sát thì nguy hiểm. Nếu chẳng may xảy chuyện, con gái họ sẽ thế nào?
ba cô hiểu chuyện, tôn trọng quyết định của Sơ Ngữ, miễn là cô thích, họ sẽ phản đối.