Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 46.1
Cập nhật lúc: 2024-07-13 10:17:01
Lượt xem: 465
Chương 46: Lễ Tình Nhân
Sáng hôm sau, Sơ Ngữ tỉnh dậy, mở điện thoại và nhìn thấy các ứng dụng đều có biểu tượng Lễ Tình Nhân. Lúc đó, cô mới nhận ra hôm nay là Lễ Tình Nhân. Độc thân 24 năm, cô chưa bao giờ cảm thấy ngày này có ý nghĩa, quên mất rằng mình đã có bạn trai.
Khi đang suy nghĩ về quà tặng cho bạn trai, cô nhận được bao lì xì từ Giản Diệc Thừa. Không chỉ một, mà là một loạt bao lì xì, liên tục spam.
Không ngờ đầu gỗ này cũng biết lãng mạn!
Sơ Ngữ vui vẻ mở từng bao lì xì, mỗi cái đều là 520, tổng cộng mười cái. Cô lập tức gửi lại cho anh một cái moah moah và chuyển khoản lại 5205.20, luyến ái cần có đi có lại!
Tuy nhiên, Giản Diệc Thừa không nhận, mà hỏi cô hôm nay muốn đi đâu.
"Ngươi hôm nay không đi làm?"
"Ừ, nghỉ phép."
Sơ Ngữ không khỏi mỉm cười, lòng ngập tràn vui sướng. Người cuồng công tác như anh lại biết xin nghỉ để cùng cô đón Lễ Tình Nhân, đủ để thấy cô quan trọng như thế nào với anh.
"Em cũng không biết đi đâu, anh tự an bài đi." Lúc này đương nhiên phải để bạn trai quyết định. Cũng là để kiểm tra xem bạn trai có biết tạo niềm vui cho bạn gái hay không.
Sau khi gửi tin nhắn, Sơ Ngữ vui vẻ lăn lộn trên giường, ôm chăn cười tươi. Cô không biết vì sao, chỉ cảm thấy giờ phút này thật đẹp, lòng tràn đầy mong đợi và niềm vui.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Lúc này, Hà Thu Nguyệt gõ cửa phòng: “Ngôn Ngôn, mẹ và ba đi ra ngoài, hôm nay con ở nhà với Nhị Lang Thần và mọi người nhé."
Âm thanh dần xa, Sơ Ngữ còn nghe mẹ nói: “Đều là độc thân cẩu, các ngươi cũng đừng ghét bỏ nhau."
Sơ Ngữ: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-46-1.html.]
Cô quay lại nhìn đám mèo chó đang cười lăn lộn trên sàn nhà và nói một cách nghiêm túc: “Cười gì chứ? Chị đã thoát khỏi hàng ngũ độc thân rồi, không giống các em đâu.”
Đại Miêu khinh thường: “Chị 24 tuổi mới thoát kiếp độc thân, có tư cách gì mà chê bai em chứ? Em cả đời độc thân lâu nhất cũng chỉ có ba năm thôi.”
Sơ Ngữ lạnh lùng nói: “Em hiện tại cũng mới ba tuổi thôi, cũng là độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ, đừng có gây tổn thương cho nhau. Hôm nay chị có hẹn, các em ở nhà làm bạn với nhau đi.”
Đại Miêu kiêu ngạo ngẩng đầu: “Ai thèm ăn cẩu lương? Mèo đây cũng có hẹn đấy, chị biết không, ngoài kia biết bao nhiêu mèo muốn thông đồng với em.”
Sơ Ngữ bị bộ dáng ngạo kiều của nó chọc cười, vừa cười vừa vào phòng vệ sinh rửa mặt. Đại Miêu không chịu thua, nhảy lên bồn rửa tay: “Ngôn Ngôn, chị cười cái gì? Chị không tin em sao?”
“Tin, tin chứ. Đại Miêu nhà ta là ai chứ, là đại ca của giới mèo, ai thấy cũng phải nể vài phần.” Sơ Ngữ đáp đại. Đại Miêu không nghe ra sự qua loa trong lời của cô, nhận được câu trả lời thỏa mãn liền hớn hở đi khoe với Nhị Lang Thần và A Bố.
Sau khi rửa mặt xong, Sơ Ngữ đắp mặt nạ rồi trang điểm thật đẹp. Nhưng sau khi trang điểm xong, cô lại cảm thấy quá lố, bình thường không hay trang điểm, giờ làm vậy lại thấy kỳ kỳ. Cuối cùng cô lại tẩy hết lớp trang điểm đi, nhưng sau đó lại thấy mặt mộc không đủ trang trọng. Cô phân vân mãi, cuối cùng chỉ đánh chút son môi rồi chọn quần áo. Quần áo của cô đều ở căn hộ riêng, ở nhà ba mẹ không có nhiều đồ, mùa đông mặc đẹp lại không dễ.
Lăn qua lăn lại một lúc, đến khi Sơ Ngữ xuống lầu đã là 11 giờ rưỡi. Giản Diệc Thừa đã đứng chờ bên ngoài từ bao giờ, tay ôm một bó hoa, thân hình thẳng tắp giữa trời đông lạnh giá.
Sơ Ngữ thấy vậy, mặt liền nóng lên, ngượng ngùng nói: “Anh đợi lâu không? Sao không gọi điện thoại nói cho em biết anh đã đến rồi?”
“Anh cũng vừa mới đến thôi.” Giản Diệc Thừa cười nói.
Sơ Ngữ sờ sờ áo khoác lạnh băng của anh, nhìn đôi tay cầm hoa đã đông cứng trắng bệch, rõ ràng anh đến từ lâu và luôn chờ ở ngoài xe.
Thật là ngốc nghếch.
Sơ Ngữ không nhịn được cho anh một cái ôm. Giản Diệc Thừa hơi ngạc nhiên, sau đó cũng ôm chặt lấy Sơ Ngữ, khóe miệng không giấu nổi nụ cười. Anh luôn nhớ lời Sơ Ngữ nói anh còn đang ở giai đoạn khảo sát, vì vậy từ sau khi Sơ Ngữ hôn anh một chút, họ không có hành động thân mật nào nữa, sợ làm Sơ Ngữ hiểu lầm.
Giản Diệc Thừa là một người rất chính trực, chính trực đến mức đôi khi Sơ Ngữ cảm thấy anh khó mà hiểu được phong tình. Khi cô nói rằng họ đang ở giai đoạn khảo sát, anh thật sự không dám vượt qua giới hạn, cũng không mượn cơ hội động tay động chân, rất quy củ. Nhưng ở bên cạnh anh, Sơ Ngữ lại cảm thấy rất an tâm. Giản Diệc Thừa có nhân phẩm đáng tin cậy, không cần lo lắng sẽ bị tổn thương.