Khi Giản Diệc Thừa và Sơ Ngữ ăn cơm, nhắc đến vụ án .
"Chúng nghi ngờ là quen gây án, nhưng những hàng xóm và bạn bè của nhà Tôn đều xác minh, ai là thủ phạm" Giản Diệc Thừa .
Sơ Ngữ hỏi: “Có cần em giúp ? Em thể tìm động vật ở đó để hỏi."
Giản Diệc Thừa lắc đầu: “Chúng kiểm tra, khu vực đó mèo chó hoang."
Sơ Ngữ : “Không mèo chó, còn các loài động vật khác. Trên trời bay, đất chạy, chỉ cần sinh vật đơn bào thì em đều thể chuyện."
Giản Diệc Thừa sửng sốt, luôn nghĩ cô chỉ thể giao tiếp với mèo và chó, ngờ cô thể chuyện với loài động vật.
Anh suy nghĩ một lúc : “Đã qua nửa tháng, con còn khó nhớ chi tiết sự việc xảy , động vật cũng . Có lẽ tìm manh mối hữu ích."
Quan trọng nhất, phiền cô quá nhiều. Cô khả năng đặc biệt, nhưng dù cũng chỉ là bình thường. Tham gia quá nhiều các vụ án hình sự, lo lắng cô sẽ khác phát hiện và gây hại.
Sơ Ngữ nhận ẩn ý trong lời , chỉ chút ngại ngùng vì dường như đánh giá quá cao khả năng của . cô cũng thấy hợp lý, qua nửa tháng, khó mà hỏi gì hữu ích. Vì , cô gật đầu: “Cũng đúng."
Tuy nhiên, nếu chứng kiến và là quen gây án, tìm thấy kẻ tình nghi?
Sơ Ngữ suy nghĩ hỏi: “Anh bạn bè và thích nhà Tôn đều xác minh hết ?"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Ừ, gần như " Giản Diệc Thừa , bỗng nghĩ điều gì: “Không, còn bỏ sót!"
"Ai?"
Giản Diệc Thừa chút chần chừ, chắc chắn về ý nghĩ của : “Mẹ và bà của Tôn Bảo Bảo. Hai cận nhất với cô bé." Nghĩ cũng thể nào, nên họ đưa hai danh sách nghi vấn.
Linh quang lóe lên, Sơ Ngữ bỗng nhớ điều gì. Cô đang định thì thấy Giản Diệc Thừa bật dậy. Hai , như cùng nghĩ đến một điều.
Giản Diệc Thừa xin với Sơ Ngữ: “Xin , chút ý tưởng, cần trở về kiểm chứng."
Sơ Ngữ hiểu: “Không , nhanh trở về ."
Cô theo Giản Diệc Thừa rời , trong lòng chút buồn bã, chỉ hy vọng sự việc như cô nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-36-2.html.]
*
Giản Diệc Thừa trở cục, lập tức thẩm vấn Trương Vĩ và hai . Anh đưa một tấm ảnh và hỏi: “Có là ?"
Trương Vĩ kỹ một lúc, lập tức : “, chính là !"
Giản Diệc Thừa tiếp tục đưa vài tấm ảnh khác, Trương Vĩ vẫn nhận ngay phụ nữ đó. Giản Diệc Thừa thấy đúng, liền hỏi tiếp Cường Tử và Lưu Bằng, cả hai cũng nhận ngay.
Giản Diệc Thừa bình tĩnh trở văn phòng, với : “Có kết quả ."
*
Tại nhà Tôn, Lý Trân Trân và chồng đang chơi đùa với Tôn Bảo Bảo. Từ khi cảnh sát hại Tôn Bảo Bảo nhưng bắt , họ luôn cẩn thận trông chừng bé, dám để bé rời khỏi tầm mắt.
Khi cảnh sát đến, Lý Trân Trân vui mừng hỏi: “Thế nào? Có tìm kẻ hại bảo bảo ?"
Lâm Lang gật đầu: “, tìm ."
"Ai? Vì hại con ?" Lý Trân Trân bức thiết kẻ đó là ai, để ý rằng sắc mặt chồng đột nhiên tái nhợt.
Lâm Lang chút nỡ, nhưng vẫn : “Tôn Cúc Hương, xin mời theo chúng một chuyến."
Lý Trân Trân kịp phản ứng: “Ai? Nói cho là , tuổi lớn, dọa bà thì ?"
Lâm Lang , chỉ Tôn Cúc Hương.
Một lúc lâu , Lý Trân Trân mới phản ứng , cứng đờ xoay , dám tin chồng: “Mẹ? Là ?"
Tôn Cúc Hương ánh mắt trốn tránh, dám cô.
Không bà phản bác, Lý Trân Trân liền hy vọng cuối cùng cũng tan biến. Cô điên cuồng lao lên, loạng choạng hỏi: “Vì ? Vì ? Bảo bảo là cháu gái ruột của ! Sao nỡ bỏ rơi nó?"
Lý Trân Trân thể ngờ bỏ rơi Tôn Bảo Bảo là chồng. Cô tự nhận mối quan hệ với chồng tệ. Mấy năm cô gả cho Tôn Chí Dũng, chồng cô dâu từng mâu thuẫn. Thậm chí vì chồng giúp chăm sóc con, cô còn hiếu thuận với chồng hơn cả ruột.
Tôn Cúc Hương lóc kể lể: “Mẹ hại Bảo Bảo. Bảo Bảo là do chăm sóc từ nhỏ, thương nó nhất, thể hại nó! Mẹ chỉ nhất thời hồ đồ, dọa con một chút. Mẹ chỉ Chí Dũng là con trai duy nhất, con định sinh thêm con trai cho nó… Mẹ… nhất thời hồ đồ thôi…"