Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 30.2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-12 09:49:38
Lượt xem: 462

Sau khi hẹn thời gian đến đón Ma Hoa, Sơ Ngữ cúp điện thoại, nói với Ma Hoa đang chờ đợi: “Được rồi, cô ấy đang chuẩn bị tới đón em ngay bây giờ."

 

"Meo~ meo~ meo~! Thật sao?"

 

Ma Hoa mừng rỡ, nhưng cũng có chút không tin, sợ đây chỉ là giấc mơ, tỉnh dậy sẽ trở lại cuộc sống hoang dã.

 

Sơ Ngữ dỗ dành nó, sau đó bắt đầu hỏi Kiều Sinh: “Kiều Sinh, có một nữ sinh ở Học viện Nghệ thuật nói cô ấy cho em cá khô suốt một học kỳ, nhưng em không nói gì đã bỏ đi. Có chuyện này sao?"

 

Kiều Sinh ngạc nhiên, như nhớ ra điều gì, rầu rĩ ừ một tiếng.

 

Sơ Ngữ biết có chuyện, tiếp tục hỏi: “Cô ấy còn gọi em là béo tử?"

 

Kiều Sinh càng buồn bực: “Nói bậy, em không hề mập, làm nghệ thuật phải quản lý dáng người tốt!"

 

Sơ Ngữ phì cười: “Vậy nên, em bỏ đi vì cô ấy gọi em là béo tử?"

 

"Đương nhiên không phải, em không phải là mèo nông cạn như vậy! Chủ yếu là em đã đợi cô ấy amột năm mà cô ấy vẫn không nói mang em về, mối quan hệ không rõ ràng làm em cảm thấy không an toàn. Em cũng có lòng tự trọng chứ! Cô ấy cứ nhàn rỗi không có việc gì thì đến chơi, có việc lại quên mất em, làm em mất mặt thế nào?"

 

Ra là vậy, thì ra Kiều Sinh không hài lòng vì không được cho một danh phận chính thức. Đúng là các chú mèo này cũng có tâm hồn nhạy cảm.

 

Vì thế, Sơ Ngữ nhắn tin cho nữ sinh ở Học viện Nghệ thuật: “Kiều Sinh rất tự trọng, nếu bạn không có quyết tâm nhận nuôi em ấy mà chỉ muốn đùa vui một chút thì không thể làm em ấy cảm động được đâu."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-30-2.html.]

Nữ sinh đó đang đợi tin tức từ Sơ Ngữ, vừa nhận được tin liền trả lời ngay: “Oan uổng quá, hồi đó mình vẫn còn đi học, ký túc xá không cho nuôi thú cưng nên không dám mang em ấy về. Sau khi tốt nghiệp, việc đầu tiên mình muốn làm là đưa em ấy về nhà, nhưng tìm mãi ở trường mà không thấy, mình cứ tưởng em ấy đã gặp chuyện gì, mình còn lo lắng rất lâu."

 

"Béo tử, à không, Kiều Sinh hiện giờ ở đâu? Mình có thể gặp em ấy không? Nếu em ấy thật sự không muốn mình nhận nuôi, mình cũng không ép buộc. Nhưng mình rất thích em ấy, nếu không cố gắng một chút sẽ tiếc nuối cả đời."

 

Hóa ra là hiểu lầm, Sơ Ngữ đồng ý sắp xếp gặp mặt và hẹn thời gian, địa điểm.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Lúc này, nhờ sự chia sẻ của các tài khoản nổi tiếng về thú cưng, ngày càng nhiều người biết đến thông báo nhận nuôi này. Rất nhiều người bị cuốn hút bởi cách viết sáng tạo của Sơ Ngữ.

 

Những người yêu thích thú cưng thường là những người hòa nhã, thân thiện, ít khi gây gổ, nên phần bình luận cũng đầy những lời dễ thương.

 

Nhiều người tự nhận mình phù hợp điều kiện đã nhắn tin cho Sơ Ngữ, cô chọn lọc từng người. Những trường hợp như học sinh trung học 15 tuổi chỉ vì thích ngoại hình của mèo mà muốn nhận nuôi, Sơ Ngữ liền loại ra. Dù những đứa trẻ này có tình yêu thương, nhưng chúng chưa đủ khả năng gánh vác trách nhiệm nuôi một sinh mệnh, phải dựa vào cha mẹ, không có năng lực kinh tế, còn phải lo việc học. Sơ Ngữ sợ rằng nếu giao mèo cho chúng, cha mẹ chúng sẽ vứt bỏ với lý do chúng mê muội mất cả ý chí.

 

Sơ Ngữ tập trung vào những người độc thân, có kinh tế độc lập và khả năng gánh vác chi phí nuôi thú cưng. Đương nhiên, ngoài yếu tố kinh tế, còn phải xem xét nhiều khía cạnh khác, đặc biệt là sở thích của các con vật.

 

Ma Hoa đã tìm được chủ nhân, Kiều Sinh cũng không khác gì, còn Viên Cầu thích ăn, muốn tìm người biết nấu ăn, thì nhất định phải đáp ứng điều đó. Còn Miên Miên muốn tìm một bạn mập, một người yêu sạch sẽ... Ai bảo chỉ người mới có quyền chọn thú cưng, thú cưng cũng có quyền chọn chủ nhân của mình. Nếu không hợp nhau thì chẳng phải sẽ thành tra tấn lẫn nhau sao?

 

Sơ Ngữ dành cả ngày để sàng lọc, bước đầu chọn ra một số người phù hợp, sau đó tiếp tục giao lưu để xác định họ có thực sự phù hợp hay không. Cuối cùng khi đã xác định xong, cô gặp một vấn đề: làm thế nào để đưa các con vật đến chủ nhân mới?

 

Dù là Sơ Ngữ tự đưa hay để đối phương đến nhận, cả hai đều là việc phiền toái. Nếu chỉ có vài con, Sơ Ngữ đi khắp nơi giao cũng mất nửa tháng, huống chi sau này có thể còn nhiều con vật cần nhận nuôi hơn.

 

Nhưng để người nhận nuôi tự đến lấy cũng không thực tế, họ phải đi xa như vậy, thà đi mua một con thú cưng ở cửa hàng còn dễ hơn. Trừ khi chủ nhân cũ của Ma Hoa rất yêu nó, mới sẵn sàng vội vã đến đón nó về.

 

Vậy thì, liệu có dịch vụ giao thú cưng chuyên nghiệp không?

Loading...