Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-07-11 01:40:54
Lượt xem: 804
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 17: Chú chó Labrador (phần 10)
Sơ Ngữ liều lĩnh hành động. Cô chỉ là một bình thường, võ thuật và năng lực siêu nhiên để đối đầu với nhiều cùng lúc. Việc mang 20kg gạo lên lầu cũng khiến cô thở hồng hộc. Vì , khi đối mặt với bọn bắt cóc mà rõ tình hình, cô dại dột xông để cứu . Nếu cô thương thì chuyện đó , nhưng nếu cô làm bọn bắt cóc phát hiện và làm hại đứa trẻ, hoặc kích động chúng g i ế t con tin, thì lòng của cô sẽ thành tai họa.
Sau khi gọi điện báo cảnh sát, cô liền mang chú chó Labrador thương đến bệnh viện thú cưng. Chú chó thương nặng, nên cô giao nó cho các bác sĩ chuyên nghiệp kinh nghiệm.
Ở bên , nhận cuộc gọi từ Sơ Ngữ, Giản Diệc Thừa lập tức báo cho đội trưởng Lý Trường Phong. Anh nghi ngờ lời Sơ Ngữ, đặc biệt khi đó là chuyện liên quan đến mạng sống.
“Cậu chắc chứ? Trong đồn nhận báo án nào.”
“Chắc chắn, báo án tận mắt chứng kiến. Có lẽ bọn bắt cóc uy h.i.ế.p gia đình nạn nhân, cho họ báo án, nên chúng mới nhận báo cáo. Hiện tại thể xác định, bọn bắt cóc và nạn nhân đang ở nhà xưởng Tân Viễn. Bọn chúng lái một chiếc minibus màu xám, ba bắt cóc. Chưa rõ chúng vũ khí . Nạn nhân là một bé trai bảy tám tuổi, khi chứng kiến thấy, bé đang trong trạng thái hôn mê.”
Thông tin chi tiết như chắc chắn là tận mắt chứng kiến, Lý Trường Phong lập tức tin tưởng: “Lập tức thông báo trong đội mở họp, thảo luận phương án giải cứu.”
“Rõ.”
Tại biệt thự ven hồ, nhà họ Trần đang trong cảnh hỗn loạn. Bà Trần thở : “Tội nghiệp cháu , nếu nó mệnh hệ gì, làm sống nổi! Tất cả là của , trông coi kỹ, để bắt . Dương Dương của còn nhỏ, các bắt nó, trả Dương Dương cho …”
Trần Đông Lai và vợ Hạ Xảo vội vã từ công ty trở về, thấy liền hoảng sợ: “Mẹ, chuyện gì xảy ? Mẹ rõ ràng !”
Bà Trần lau nước mắt, thấy rõ là con trai , lập tức nắm lấy tay , lớn: “Dương Dương bắt , Đông Lai, con mau cứu nó!”
Trần Đông Lai tối sầm mắt, suýt vững. Vợ , Hạ Xảo, ngất ngay lập tức.
“Xảo Xảo!”
“Phu nhân!”
Trong nhà một trận hỗn loạn, vội ấn huyệt nhân trung và gọi tên Hạ Xảo, may mà cô chỉ ngất một lát tỉnh . Vừa tỉnh, cô hoảng hốt hỏi: “Đông Lai, Dương Dương ? Con thương ?”
Trần Đông Lai cố gắng trấn tĩnh, an ủi và vợ: “Đừng lo, Dương Dương sẽ . Nhà ít thù địch với ai, chúng bắt Dương Dương chắc chắn vì tiền. Trước khi nhận tiền, con chúng sẽ an . Anh sẽ gọi điện báo cảnh sát…”
Lời dứt, điện thoại di động của reo lên. Tiếng chuông thanh thúy như mang theo điềm , cả phòng đột nhiên im lặng, nín thở theo dõi.
Trần Đông Lai hít sâu, ngón tay run rẩy nhấn nút , còn vẻ bình tĩnh thường ngày.
“Alo, là Trần Đông Lai, ai đó?”
“Trần Đông Lai” giọng lạnh lùng từ đầu dây bên cắt ngang lời : “Con trai mày đang ở trong tay chúng tao. Muốn nó sống thì lập tức chuẩn 500 triệu. Trước khi trời tối, tao sẽ liên lạc . Nhớ kỹ, báo cảnh sát, nếu thì chuẩn nhặt xác cho con mày !”
“Chờ ” Trần Đông Lai vội khi đối phương cúp máy: “Tôi sẽ đưa tiền, báo cảnh sát, nhưng xác nhận con trai còn sống.”
Nghe lời Trần Đông Lai , rằng phỏng đoán đó đúng. Hạ Xảo che miệng thành tiếng, lo lắng thể tả.
Đầu dây bên im lặng một lát, Trần Đông Lai rõ tiếng tim đập thình thịch, mồ hôi rịn trán. Khi nghĩ rằng đối phương sẽ trả lời, thì một giọng yếu ớt vang lên: “Ba ba…”
Là giọng của con trai . Trần Đông Lai vui mừng, vội hỏi: “Dương Dương, con thế nào? Có thương ? Đừng sợ, ba sẽ đến cứu con!”
“Ba, con buồn ngủ quá…” Giọng yếu ớt của con trai làm Trần Đông Lai lo lắng, còn hỏi thêm thì điện thoại cướp lấy.
“Được , mày con trai mày còn sống. Lập tức chuẩn tiền, 7 giờ tối nay tao sẽ gọi .”
“Chờ , các ngươi cho con uống thuốc ?” Giọng con trai yếu ớt, buồn ngủ, Trần Đông Lai khó đoán bọn chúng cho con uống thuốc ngủ. Anh lau mồ hôi: “Tôi sẽ đưa tiền, nhưng xin đừng làm hại nó, nó còn nhỏ, chịu nổi thuốc…”
“Không cần nhiều, chỉ cần chuẩn tiền, con mày sẽ an !”
“Được, …”
“Đô đô…”
Trần Đông Lai còn hết, đối phương cúp máy.
Thấy buông điện thoại, bà Trần và Hạ Xảo lập tức hỏi: “Thế nào? Dương Dương ?”
“Dương Dương khi nào trở về?”
Trần Đông Lai khổ, an ủi họ: “Tạm thời , con còn gọi là ba. Đối phương đòi tiền, nên sẽ làm hại con. Hai đừng lo, chuẩn tiền.”
“Còn việc báo cảnh sát…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-17.html.]
Trần Đông Lai lắc đầu: “Không thể báo, bọn chúng cho báo, nếu sẽ g i ế t con tin.”
Hạ Xảo sợ hãi che miệng, bà Trần xong thì ngất lịm, ngã ghế sofa.
“Mẹ!”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Mẹ!”
Bà Trần từ từ tỉnh , hai hàng nước mắt chảy dài: “Dương Dương tội nghiệp của bà…”
Thấy tỉnh , Hạ Xảo cố nén bi thương, với Trần Đông Lai: “Đông Lai, chuẩn tiền, em sẽ chăm sóc .”
“Được, vất vả cho em.”
Trần Đông Lai lập tức gọi điện thoại, bắt đầu chuẩn 500 triệu.
Tại nhà xưởng Tân Viễn, Ba Tam cúp máy, móc một điếu thuốc, Lưu Tân nhanh chóng đánh lửa cho .
“Tam ca, thế nào? Trần Đông Lai đồng ý đưa tiền ?”
Ba Tam nhả khói, ánh mắt sắc lạnh: “Con ở trong tay chúng , dám đưa !”
Lưu Tân vui mừng: “Vậy thì quá, đủ để chúng sống sung sướng! Đi theo tam ca thật tiền đồ.”
“Biết là .”
Đang , Vương Bưu từ ngoài cửa chạy : “Tam ca, con ch.ó lúc nãy thấy nữa.”
Bọn họ bắt cóc con trai Trần Đông Lai, chạy đến đây, vì căng thẳng chú ý con ch.ó theo . Khi đến nơi, họ nhận đó là chó nhà Trần Đông Lai, sợ nó thu hút sự chú ý, nên xuống xe xử lý nó. vì vội vàng quên mang t.h.i t.h.ể . Đến đây, Ba Tam thấy , sợ phát hiện nên sai Vương Bưu giấu xác con chó. giờ con ch.ó thấy.
“Không thấy? Ngươi thấy ai ở gần đó ?” Đây là khu công nghiệp bỏ hoang, hiếm khi qua , nên phát hiện nhanh như .
Vương Bưu , “Không , nhưng từ xa thấy một chiếc xe, lẽ xe mang .”
“Nhặt một con ch.ó ch//ết làm gì?”
“Ăn?” Lưu Tân buột miệng.
Ba Tam tát một cái: “Ngu xuẩn, ai nhặt chó ch//ết ven đường để ăn?”
Lưu Tân vội tránh, lẩm bẩm: “Nó còn ch//ết, lúc vẫn thở phì phò.”
Ba Tam trừng mắt: “Ngươi g i ế t nó?”
Lưu Tân hoảng sợ: “Tôi sợ tốn thời gian, chờ nó tắt thở lên xe. nó đ.â.m hơn mười nhát, m.á.u chảy nhiều như , chắc chắn sống nổi.”
Biết Ba Tam lo lắng, Vương Bưu : “Dù cứu sống, chắc cũng dưỡng mười ngày nửa tháng. Chúng tối nay lấy tiền , khi nó dẫn đến, chúng chạy xa .”
Lưu Tân vội gật đầu: “, đúng…”
“Đồ ngu!” Ba Tam tát Lưu Tân, lạnh lùng : “Nếu nó đưa bệnh viện, bác sĩ thấy rõ vết đ.â.m sẽ báo cảnh sát. Chúng di chuyển!”
“Không cần tam ca” Vương Bưu : “Thời buổi chó mèo thương nhiều lắm, chẳng lẽ cảnh sát sẽ điều tra từng cái. Hơn nữa, nơi như , di chuyển ? Trên đường phát hiện thì ?”
Ba Tam trầm ngâm, hút hết điếu thuốc, cuối cùng quyết định: “Được, ở đây. Lưu Tân, lấy xăng từ cốp xe, đổ đầy bình, sẵn sàng chạy bất cứ lúc nào. Vương Bưu, lên mái nhà canh chừng, thấy ai đến lập tức báo.”
“Rõ, tam ca.”
"Đây là bản đồ nhà xưởng Tân Viễn, xung quanh là đồng ruộng, bốn phía thông thoáng, thể xa. Nếu ai đến gần, chẳng hạn một con chó, cũng sẽ phát hiện ngay. Nếu chúng tiến , bọn bắt cóc phát hiện thì chúng sẽ g i ế t con tin ngay."
"Chúng mặc đồ thường thì ?"
"Lúc , bọn bắt cóc cảnh giác, bất kỳ ai đến gần cũng sẽ nghi ngờ. Hơn nữa, chúng ba , chúng thể chỉ phái một hai qua. Nếu một nhóm đàn ông lạ mặt bất ngờ xuất hiện, kể cả cảnh sát, chúng cũng sẽ kích động."
"Hay là tấn công trực diện?"
Người câu ngay lập tức lườm: "Chúng con tin, là trẻ nhỏ, tuyệt đối thể tấn công trực diện, đảm bảo an cho con tin !"
Đây là tình huống đau đầu, lượng bọn bắt cóc và vị trí của chúng, nhưng cách tiếp cận an .
Giản Diệc Thừa suy nghĩ một lát, bỗng : "Tôi một cách, thể thử."