Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 13

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-11 08:38:18
Lượt xem: 673

Chương 13: Chú chó Labrador (phần 6)

 

Giản Diệc Thừa để Sơ Ngữ gọi món, nhưng cô chỉ chọn vài món đơn giản, vì mục đích của cô không phải thực sự để ăn tối với anh.

 

Sơ Ngữ đưa thực đơn lại cho người phục vụ và nói: “Không cần hành tỏi, không cần hoa tiêu, anh ấy dị ứng với những thứ đó.”

 

“Được.”

 

Giản Diệc Thừa bỗng nhiên thấy tâm trạng vui vẻ, không ngờ sau ngần ấy năm, cô vẫn nhớ anh dị ứng với những gì.

 

Trong khi chờ thức ăn, Sơ Ngữ gọi hai ly nước sôi để nguội, vừa uống vừa trò chuyện với Giản Diệc Thừa.

 

“Mấy ngày nay anh có bận không?”

 

“Vẫn bận, có vụ án chưa kết thúc.”

 

“Vụ án lần trước phải không?”

 

Giản Diệc Thừa gật đầu: “Ừ.”

 

Sơ Ngữ cười nhẹ: “Thật không ngờ anh lại chọn làm cảnh sát, nghề này thật vất vả.”

 

“Cũng không vất vả lắm.” Giản Diệc Thừa nâng ly nước, ngồi thẳng như học sinh gương mẫu trả lời câu hỏi của giáo viên.

 

Sơ Ngữ cười, nói tiếp: “Anh không cần nói, tôi cũng biết làm cảnh sát không dễ dàng. Phải thức trắng đêm tăng ca, đối mặt với đủ loại nguy hiểm. Còn gặp cả những tội phạm g i ế t người, kẻ điên loạn. Công việc này không hề nhẹ nhàng.”

 

Giản Diệc Thừa nhẹ nhàng cười: “Không phải lúc nào cũng gặp tội phạm g i ế t người.”

 

Nụ cười của Giản Diệc Thừa khiến Sơ Ngữ cảm thấy như băng tuyết tan rã, xuân về hoa nở. Cô bất giác quên đi vẻ nghiêm túc thường thấy ở anh.

 

“Đúng rồi, anh không sợ khi nhìn thấy những t.h.i t.h.ể thối rữa, tử trạng kinh khủng sao?” Sơ Ngữ hỏi với vẻ hiếu kỳ.

 

“Quen rồi thì cũng không sao.”

 

“Có thể quen được sao?” Sơ Ngữ thán phục, rồi cười: “Cũng phải thôi. Khi tôi học ở y viện, có học thêm môn giải phẫu cơ thể người. Lần đầu tiên nhìn thấy mẫu thi thể, cả tuần tôi không muốn ăn thịt. Nhưng sau đó quen rồi, cả lớp chúng tôi có thể ăn sáng trong nhà xác mà không chút sợ hãi.”

 

“Các nam sinh càng lớn mật hơn một chút. Có lần hai cậu còn lấy đầu lâu làm quả bóng ném qua ném lại. Nhưng khi giáo viên nhìn thấy đã mắng họ một trận, bảo rằng những mẫu vật này là cống hiến của những người đã qua đời để chúng ta học tập, nên phải tôn trọng. Lúc đó tôi mới biết những mẫu đầu lâu trong phòng thí nghiệm giải phẫu là thật. Trước đó tôi cứ tưởng chúng là mô hình.” Sơ Ngữ càng nói càng hứng khởi: “Lúc đó tôi hoảng sợ, vô tình làm rơi một cái đầu lâu lên bàn. May mà nó khá cứng, không bị vỡ, nếu không tôi chắc chắn bị giáo viên mắng ch//ết.”

 

Giản Diệc Thừa chăm chú lắng nghe, khóe mắt anh thoáng nụ cười, ánh mắt ôn nhu nhìn Sơ Ngữ.

 

Sơ Ngữ cảm nhận được ánh mắt của anh, ngượng ngùng dừng câu chuyện: “Nói chuyện này trong bữa ăn có hơi không đúng lắm, phải không?”

 

“Không sao.” Giản Diệc Thừa nói, nghĩ về những cảnh khủng khiếp mà họ từng chứng kiến khi phá án, còn hơn cả câu chuyện của cô.

 

Sơ Ngữ mỉm cười, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng. Cô nghĩ, sao anh không hiểu ý mình nhỉ? Cô đã cố tình gợi ý rõ ràng như vậy.

 

Lúc này, đồ ăn được mang lên, Sơ Ngữ không tiện nói thêm gì, đành tập trung vào ăn.

 

Cô hẹn Giản Diệc Thừa ra hôm nay là để chia sẻ một số manh mối về vụ án Tống Duyệt. Ban đầu, cô không định nói gì vì tin rằng cảnh sát sẽ sớm phá án. Nhưng bây giờ có vẻ như họ đang gặp khó khăn. Vì vậy, cô muốn gợi ý cho Giản Diệc Thừa. Tuy nhiên, anh dường như không nhận ra lời nói của cô có ẩn ý.

 

Nhưng cô không thể nói rõ ràng, vì cô không có cách nào giải thích làm sao mình biết những điều đó.

 

Đến khi ăn xong và Giản Diệc Thừa đưa cô về, Sơ Ngữ vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nhắc nhở anh thêm lần nữa, đành phải từ bỏ.

 

Giản Diệc Thừa đưa Sơ Ngữ về nhà, nhưng anh không về ngay mà quay trở lại đồn cảnh sát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-13.html.]

 

“Này, Tiểu Giản, chờ một chút.”

 

Khi Giản Diệc Thừa đi ngang qua phòng pháp y, Lý pháp y gọi anh lại: “Tiện thể, cậu mang báo cáo khám nghiệm này đến cho đội trưởng Lý giúp tôi, tôi không tiện đi.”

 

“Được.” Giản Diệc Thừa nhận lấy, mở ra xem: “Là Tống Duyệt?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Đúng vậy, nhưng có lẽ không giá trị nhiều, thiếu nhiều phần thi thể. Chỉ có xương chậu, xương ống chân là còn nguyên, chắc chó cũng không gặm được nên còn lại.” Lý pháp y nói.

 

Giản Diệc Thừa cầm báo cáo, suy nghĩ một lúc rồi bỗng nhiên quay lại hỏi: “Còn đầu lâu thì sao? Đầu lâu cũng rất cứng mà?”

 

“Đúng vậy, tôi cũng thấy kỳ lạ. Đầu lâu cứng như vậy mà chó không gặm nổi, vậy nó biến đi đâu? Tôi nghĩ có thể còn có nơi khác vứt xác mà chúng ta chưa tìm ra.”

 

Giản Diệc Thừa gật đầu, không nói thêm gì, cầm báo cáo đi tiếp.

 

“Phòng thí nghiệm giải phẫu trưng bày những cái đó đầu lâu tiêu bản thế mà là đồ thật, tôi vẫn luôn đều tưởng đó chỉ là mô hình!” Giản Diệc Thừa nhớ lại lời của Sơ Ngữ.

 

Trong khoảnh khắc, Giản Diệc Thừa bỗng nhiên nhận ra điều gì, anh vội vàng chạy đến phòng kỹ thuật, nơi Lâm Lang đang xem xét các đoạn ghi hình.

 

“Cậu đang xem camera ở đâu?”

 

Lâm Lang đáp: “Camera ở cổng biệt thự số 16 Nam Sơn, nhà Hình Thiên Hải không có camera, tôi đang xem liệu có manh mối gì từ đây không.”

 

“Dừng lại một chút, giúp tôi kiểm tra camera ở viện y học Giang Thành.” Giản Diệc Thừa nói nhanh.

 

“Được, cậu muốn xem chỗ nào?”

 

“Camera ngoài văn phòng của Hình Thiên Hải.”

 

“Camera đó hỏng rồi, chưa sửa.”

 

Giản Diệc Thừa nhíu mày: “Vậy camera ở cổng chính của y viện?”

 

“Cái đó thì có.”

 

Lâm Lang vừa nói, vừa điều chỉnh camera để tìm đoạn ghi hình mà Giản Diệc Thừa yêu cầu, “Bắt đầu xem từ ngày nào?”

 

“Ngày 5 tháng 9 và ngày 8 tháng 9.”

 

“Ủa? Tại sao lại là hai ngày này?”

 

“Sau khi khai giảng, Hình Thiên Hải chỉ có lịch dạy vào hai ngày đó.”

 

“Được thôi.”

 

Hình ảnh từng khung hình hiện lên, hai người chăm chú theo dõi màn hình, không bỏ qua bất kỳ dấu vết nào.

 

“Dừng lại!” Giản Diệc Thừa đột ngột nói, Lâm Lang nhấn nút tạm dừng. Trên màn hình, Hình Thiên Hải đang cầm một túi tài liệu trong tay, tay kia cầm một hộp chuyển phát nhanh, và cười chào hỏi học sinh.

 

“Có gì không ổn ở đây sao?” Lâm Lang thắc mắc, không thấy có gì bất thường.

 

“Cậu nhìn kỹ tay phải của hắn, hắn đang cầm gì?”

 

“Một hộp chuyển phát nhanh, trên đó còn thấy chữ của hãng vận chuyển.” Lâm Lang chỉ vào màn hình.

 

“Cái hộp chuyển phát nhanh này...” Giản Diệc Thừa cử chỉ, giọng trầm ngâm: “Có phải vừa đủ để chứa một đầu lâu của người phụ nữ trưởng thành không?”

Loading...