Tiểu Hồ Ly Của Ma Tôn - Chương 41

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-03-18 11:16:05
Lượt xem: 5

"Đại đạo ba ngàn, tiên pháp chỉ là một phần nhỏ trong đạo, muốn bước lên con đường này phải trải qua vô số rèn luyện. Mà bắt đầu của tất cả chính là Ngưng Khí cảnh"

Đạo Trần trầm giọng nói, hắn đứng trong sân từ từ giải thích về con đường tiên đạo và biểu diễn nó cho tỷ đệ A Cẩm xem.

Ngưng Khí cảnh là cảnh giới đầu tiên, mọi tu tiên giả khi bắt đầu buộc phải thông qua linh căn đi cảm nhận thiên địa linh khí, sau đó ngưng tụ ra chân khí, dẫn dắt nó vào cơ thể, dọc theo kinh mạch từ từ khống chế vận chuyển.

Đây chính là Ngưng Khí cảnh tầng một

Ngưng Khí cảnh có chín tầng đại biểu cho cực hạn thiên địa, mỗi chân khí được ngưng tụ ra lại gia tăng một phần sức mạnh cho tu tiên giả, để họ nắm giữ khả năng hơn người.

"Tu tiên giả mạnh hơn người thường chính là vì họ có chân khí, nó giúp bọn họ điều khiển được phi kiếm, sử dụng được linh thuật, hộ thể bảo vệ họ khỏi bệnh tật và chấn thương"

Đạo Trần nói xong liền đứng giữa sân thi triển ngưng khí, chỉ thấy bàn tay hắn mở ra, động tác giống như khiêu vũ nhẹ nhàng mà uyển chuyển, không khí bốn phía theo động tác của hắn như được dẫn dắt xoay tròn quanh người dần dần tụ lại một điểm.

"Nhất khí hoá linh!"

Đạo Trần khẽ quát, không khí quanh thân như dòng nước chảy về một điểm, cuối cùng tụ lại trở thành một tia linh khí nhỏ chui vào trong mi tâm của hắn.

"Thật tuyệt, đại ca lợi hại quá đi" A Cẩm đứng xem liền vỗ tay khen ngợi

Đạo Trần cười cười nhìn sang Lương Vy, nàng đang ngẩn người như đang suy nghĩ gì đó, phải mãi đến khi A Cẩm giật nhẹ góc áo mới làm nàng để ý mà nhìn hắn.

"Xin lỗi Trần đại ca, muội khi nãy đang suy nghĩ một vấn đề lên không để ý" Lương Vy ngượng ngùng hơi cúi đầu

"Không sao, suy nghĩ gì vậy?"

Đạo Trần không để ý đến mà ngược lại tò mò muốn biết Lương Vy nghĩ gì.

"Muội nghĩ Ngưng Khí cảnh có phải còn tầng mười hay không?" Lương Vy khẽ nói

Đạo Trần ngạc nhiên nhìn nàng, nội tâm hơi chấn động khi nghe được lời này. Nhưng giây sau hắn lại bật cười, thần sắc vui vẻ khiến Lương Vy đỏ mặt, lúng túng vì nghĩ mình nói sai

"Muội...muội chỉ nói vậy thôi, huynh đừng có cười á

"Muội nói không sai, thực ra Ngưng Khí cảnh còn có tầng thứ mười"

Đạo Trần ngồi xuống rót cho mình chén trà, bắt đầu giải thích cho Lương Vy về tầng thứ mười của Ngưng Khí cảnh

"Chín là đại biểu của cực hạn, là trói buộc của thiên địa đối với chúng sinh thiên hạ"

Thiên địa vốn có quy tắc vận hành của nó, tu tiên giả vốn là nghịch thiên mà đi, cướp đoạt tài nguyên của thiên đạo mà lớn mạnh bản thân. Nhưng chính họ cũng bị trói buộc với thiên đạo, từ khi tia chân khí đầu tiên ngưng tụ ra đã giống xiềng xích đeo lên người

Chín tia chân khí khoá chặt tứ chi, ngũ tạng. Một khi tu tiên giả c.h.ế.t đi mọi thứ họ hấp thụ sẽ trả lại cho thiên địa, mặc kệ là tiểu tu sĩ Ngưng Khí cảnh hay Tiên Vương cảnh. Tất cả đều bị trói buộc từ khi bắt đầu

"Nhưng nếu ta phá vỡ cực hạn, thoát ra khỏi trói buộc này thì sẽ thấy được một tầng trời mới, tia chân khí thứ mười này sẽ cắn nuốt chín tia chân khí kia, phá vỡ xiềng xích. Tuy nhiên độ khó của nó quá lớn lên từ lâu nay rất ít người có thể làm được"

Đạo Trần thân là tiên vương lên hiểu rõ việc này, hắn cũng từng đột phá Ngưng Khí cảnh tầng mười, đó là lần đầu hắn đối mặt với sinh tử cận kề, suýt nữa mất mạng khi tứ chi gãy vụn, ngũ tạng vỡ nát.

Vào thời mắc mấu chốt cũng may nhờ đan dược sư phụ để lại mới sống được.

"Vậy phải làm sao để đột phá ạ?" A Cẩm hỏi

Hắn xoa đầu cậu nhóc, cười nhẹ khẽ nói: "đặt cược tính mạng!"

A Cẩm bỗng run lên sợ hãi vội lắc đầu, hắn học tiên pháp chỉ muốn mạnh hơn chứ không muốn c.h.ế.t á.

"Haha được rồi, bây giờ hai người làm lại những động tác vừa rồi đi, ta sẽ uốn nắn từ từ"

"Dạ!"

...

Đêm tối, căn nhà nhỏ náo nhiệt đã im tiếng cười đùa, Đạo Trần lật chăn nhẹ nhàng xuống giường, tránh phát ra tiếng động để không đánh thức Giản Tinh, hắn cẩn thận xỏ giày đi ra ngoài sân

Đêm nay trăng thật đẹp, ánh trăng dịu nhẹ chiếu xuống nhân gian, làn gió khẽ lay động cành lá, cả trời đất tĩnh lặng không muốn tiếng động nhỏ. Đạo Trần ngồi trong sân nhâm nhi chén trà lạnh mà không biết rằng Giản Tinh đã đứng ở cửa từ bao giờ.

Tiểu hồ ly đi tới sau lưng hắn, hương thơm thoang thoảng mùi bạc hà của nàng như ôm lấy hắn khiến tinh  thần trở lên thoải mái. Đạo Trần quay lại, ôm Giản Tinh vào lòng nhẹ nhàng hôn lên trán nàng

"Làm sao còn chưa ngủ?"

"Thiếu chàng thiếu không ngủ được"

"Đồ ngốc, nếu sau này ta không bên cạnh nàng , nàng cũng không ngủ sao"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-ho-ly-cua-ma-ton/chuong-41.html.]

"Thiếp sẽ không để chàng rời xa đâu, dù có chuyện gì thiếp cũng cùng chàng đối mặt"

Đạo Trần cười nhẹ xoa đầu tiểu hồ ly, chuyện của hắn đâu phải thứ nàng có thể cùng đối mặt được, hắn chỉ mong nàng yên vui sống thật lâu, đến một ngày khi hắn c.h.ế.t đi vẫn có thể nhìn thấy nụ cười trên môi nàng.

Vậy đã là quá đủ rồi

"Ta sẽ không để nàng phải đối mặt với nguy hiểm đâu"

"Hứ, ý chàng là không tin thiếp, nói cho chàng biết đến chàng thiếp còn đánh như con, mấy tên vớ vẩn ngoài kia có là gì. Cứ yên tâm đứng phía sau, thiếp sẽ bảo vệ chàng"

"Haha, nàng lên tự bảo vệ mình trước đi"

"Aaa! Đạo...Đạo Trần, chàng muốn làm gì?"

Đạo Trần bế ngang Giản Tinh đi vào trong, đè nàng xuống giường khẽ cười tà, ánh mắt dán lên đôi bông đào cao vút kia nhanh chóng giật đứt cúc áo ngoài của nàng ra.

Giản Tinh khẽ kêu lên, nhưng ngay giây sau nàng liền ngậm chặt miệng lại. Nơi đây là nhà A Cẩm, không có Đạo Trần dựng cách âm nàng mà kêu sẽ đánh thức gia đình họ mất.

Nhưng Đạo Trần không để ý mà bàn tay đã mò mẫm chạm nhẹ vào bên dưới, chỉ cách một lớp vải mỏng cũng đủ khiến tiểu hồ ly run lên, cảm giác hơi lạnh truyền đến khiến cả người nàng co giật nhẹ

"Nhẹ...nhẹ chút được không?"

"Vậy cầu xin tướng công nàng đi nào"

Hắn cúi đầu cắn nhẹ lên cái núm hồng hào kia, bàn tay nóng bỏng đặt lên bầu n.g.ự.c mềm mại, Giản Tinh khẽ rên cảm nhận bàn tay kia đang bóp mạnh, hết xoa lại nắn, lòng bàn tay thô ráp quét qua đầu núm sưng tấy, xoa bóp khiến cả người nàng bốc cháy.

Nóng, nóng quá đi!

Tiểu hồ ly như bị hấp chín, cả người nóng rực lên khó chịu vô cùng. Bên dưới lớp vài mỏng ngăn cách kia đã bị chọc thủng, ngón tay kia uyển chuyển như rắn độc chui vào bên trong, di chuyển khám phá mọi ngóc ngách của "cô bé" mít ướt kia

"Đừng...đừng mà...chàng mau dừng...dừng lại.aa!"

Giản Tinh mím môi run run, cả người hơi cong lên, tay chân bủn rủn vừa khó chịu vừa thoả mãn. Đạo Trần lúc này mới rút ngón tay kia, dưới ánh trăng từng giọt nước nhỏ xuống lấp lánh như ánh sao, hắn đưa đến trước mặt cho tiểu hồ ly khẽ cười cười

"Chàng...chàng chỉ bắt nạt thiếp thôi..hức..đáng ghét mà!"

Hắn không hề cho nàng có thời gian nghỉ ngơi, luật ngược tiểu hồ ly lại, ôm chặt lấy vòng eo sau kéo nàng vào tư thế quỳ nhét côn thịt của mình vào trong.

Đạo Trần há miệng cắn vành tai nhỏ xinh của Giản Tinh, côn thịt dữ tợn mỗi lần cắm xuống đều chạm thẳng đến tâm huyệt, va đập lên cái m.ô.n.g căng tròn phát ra tiếng vang dội.

Khoái cảm và tê dại xông thẳng lên não bộ, những cái đ.â.m thọc mãnh liệt khiến sự đau nhức phần hạ thân dần dần trở thành cảm giác vừa khó chịu vừa thoải mái.

"Giản Tinh, nàng thích con gái hay con trai?"

Giản Tinh còn chưa kịp suy nghĩ trả lời thì cơ thể của nàng đã đi trước suy nghĩ một bước, tiết ra một lượng lớn chất lỏng bôi trơn, tiểu huyệt co thắt theo bản năng siết chặt côn thịt bên trong, bóp chặt nó khiến Đạo Trần nhăn mặt

"Giản Tinh"

"Hứ, ai bảo dám bắt nạt thiếp"

"Đã vậy thì

Đạo Trần hổn hển rút ra khỏi cơ thể Giản Tinh, lật người nàng lại nâng cặp chân cô vắt ngang trên eo mình, côn thịt to lớn dính ướt lại một lần nữa cắm vào trong cô.

Côn thịt đ.â.m mạnh đến, thọc vào rút ra không chút lưu tình, tốc độ lại càng lúc càng nhanh. Hắn cúi đầu cắn chiếc núm hồng của nàng, bứt lên, vỗ bờ m.ô.n.g cô, đ.â.m thật sâu rồi lại rời khỏi. Giản Tinh khó chịu thở gấp, đang lúc bên dưới cô ngứa ngáy thì côn thịt  bất ngờ dũng mãnh đ.â.m sâu vào trong cơ thể cô.

Cảm giác nóng như lửa đang thiêu đốt cơ thể nàng, côn thịt đến rồi lại rút ra mỗi một lần đi vào đều cố tình ma sát điểm mẫn cảm nhất trong nàng. Khoái ý kịch liệt bị khơi lên, Giản Tinh không tìm được bất kỳ cái gì để có thể dựa vào chỉ có thể mềm nhũn bám vào vai Đạo Trần

Bóng đêm tối tăm khiến cho tất cả cảm quan đều phóng đại. Hơi thở ấm áp bao trùm cô, tim đập thình thịch, bàn tay, đầu lưỡi, tất cả truyền đến từng nhiệt độ nóng bỏng, đè lên cơ thể nhỏ bé là cơ bắp rắn chắc của hắn, và cả thứ cứng rắn chôn sâu trong nàng...

Từng đợt khoái cảm không ngừng nghỉ như sóng vỗ khiến cả hai thở gấp, các lỗ chân lông mở ra, trong căn phòng nhỏ tràn vào đại lượng linh khí điên cuồng chảy vào người Giản Tinh

Trong màn đêm hỗn độn, mọi ý thức của nàng đều đã trở nên mơ hồ, chỉ có thể ý loạn tình mê mà ôm chặt lấy Đạo Trần, mặc cho chàng tùy ý chơi đùa cơ thể, nâng eo nghênh đón sự vui thích khó tả kia.

"Đạo Trần...thiếp thích nữ nhi, con của chúng ta nhất định sẽ rất xinh đẹp"

"Nhất định giống nàng"

Giản Tinh đạt đến tột cùng của khoái lạc, cơ thể nàng cong lên đón nhận tất cả, cuối cùng mệt mỏi thở một hơi mà thiếp đi.

Đạo Trần khẽ cười cười hôn nhẹ trán nàng, hắn sau đó lấy khăn ấm lau người cho tiểu hồ ly, bôi thuốc, mặc quần áo và thay ga giường mới.

Làm xong hắn mới trở lại giường, kéo nàng vào lòng ôm ngủ.

Loading...