"Tông Chính Tiêu, ta liều mạng với ngươi!!"
Lục Nga vừa bế chó con xuống xe đã thấy cảnh tượng Nhung Âm giống như con cá giãy đành đạch, hai tay nắm chặt đ.ấ.m loạn xạ vào n.g.ự.c Tông Chính Tiêu.
Tông Chính Tiêu chẳng những không tức giận, ngược lại còn đắc ý cười lớn, khoác luôn Nhung Âm lên vai rồi hướng thẳng về Ngân Giao Viên bước đi.
“Thả ta xuống! Tông Chính Tiêu, đồ hỗn đản! Ta hận ngươi c.h.ế.t đi được!!
"Ừ ừ, hận đi hận đi." Tông Chính Tiêu vừa cười vừa đáp.
"Hu hu hu.. ta nhất định phải g.i.ế.c ngươi!"
"Được được, g.i.ế.c đi g.i.ế.c đi."
"Gâu gâu gâu!" Chó con cũng hùa theo sủa vang, khiến khung cảnh càng thêm náo nhiệt.
Lục Nga ngây ngốc: "Đang xảy ra chuyện gì vậy?"
“À, chính là…”
Thấy Tông Chính Tiêu, người xưa nay chẳng bao giờ thuận mắt với Lục Nga lại định lên tiếng giải thích thay y, Nhung Âm lập tức biết hắn không nhịn được nữa, vội vàng la to ngắt lời:
“A a a a, không được nói! Nếu ngươi nói ra, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi nữa!”
Tông Chính Tiêu xoay đầu lại, mặt mày bất đắc dĩ còn pha chút đắc ý, nhìn Lục Nga nói:
“Thấy chưa, là chủ tử của ngươi không cho trẫm mở miệng nói với ngươi đó.”
Lục Nga: “…”
Trong lòng nàng như có gì đó chấn động, mắt cũng hơi cay.
Nhung Âm thấy vậy vội vàng lên tiếng giải thích:
“Lục Nga, ta không cố ý nhắm vào ngươi đâu, thật sự là… chuyện này không thể nói ra được.”
Lục Nga mỉm cười dịu dàng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-60-1.html.]
“Chủ tử đừng lo, nô tỳ không giận đâu. Nô tỳ hiểu mà, đây là bí mật nhỏ giữa người và bệ hạ.”
“Biết ngay mà, Lục Nga ngươi là người hiểu chuyện nhất! Không giống ai kia…” – Nhung Âm nói xong liếc mắt đầy ẩn ý.
Tông Chính Tiêu: “…”
Lần này đến lượt hắn câm nín, cảm giác như tự tay nhặt đá ném vào chân mình.
Sau màn ngắt lời đầy khéo léo của Lục Nga, tâm tình xấu hổ vì bị người ta bắt gặp chuyện lén lút trên xe ngựa của Nhung Âm cũng dịu đi không ít. Thấy Tông Chính Tiêu còn đứng ngây ra đó không chịu đi, y vươn tay vỗ nhẹ vào lưng hắn.
“Đi mau đi, ta sắp bị ngươi ép cho bật cả ra rồi đây này.”
Nói xong, lại cảm thấy câu này có gì đó sai sai, bèn bổ sung thêm:
“Chỗ này của ngươi cứng quá, đ.â.m đau cả bụng ta rồi.”
Khụ, lại càng không ổn!
“Tóm lại là mau về nhà cho ta!” Càng nói càng lỡ lời, Nhung Âm dứt khoát không buồn giải thích nữa, quay đầu bỏ đi.
Tông Chính Tiêu bị hai câu nói của Nhung Âm chọc đến vui sướng trong lòng, hoàn toàn quên luôn chuyện mình vừa bị mỉa mai, hớn hở mang tiểu giao nhân trở về Ngân Giao Viên.
Phía sau, Tứ Hỉ và Lục Nga đứng yên nhìn theo:
Ừm… khi chúng ta còn chưa kịp phản ứng gì, hai vị chủ tử đã diễn xong trọn vẹn một màn hợp hợp tan tan rồi.
Lúc này tại thư phòng Lý phủ, hai huynh đệ Lý gia đang nghe đám hạ nhân theo sau Tông Chính Tiêu cùng Nhung Âm trở về bẩm báo. Nghe nói xe ngựa kia là từ cung môn chạy thẳng ra, sắc mặt Lý Ngạo lập tức ảm đạm mấy phần, ánh mắt cũng mang theo mấy phần hoang mang.
“Ca, bây giờ phải làm sao đây?” Lý Ngạo kéo tay áo đại ca, vẻ mặt đầy cầu khẩn, giọng mang theo chút lo âu, “Nhà chúng ta vốn đã bất hoà với Hoàng thượng, nếu ngài ấy vì chuyện của đệ mà trách tội phụ thân, liệu phụ thân có đánh đệ không? Ca, huynh nhất định phải cứu đệ.”
Thực ra mấy năm nay Lý Ngạo gây ra không ít chuyện, nhưng duy chỉ có hoàng thất là chưa từng đắc tội.
Thế gia cùng hoàng đế như nước với lửa, ngày nào cũng chỉ lo nghĩ cách chèn ép đối phương. Vậy mà hôm nay gã lại tự tay đưa nhược điểm vào tay hoàng đế. Nếu ngài ấy nhân cơ hội này mà xuống tay điều tra Lý gia, Lý Ngạo thật sự không đoán được phụ thân sẽ hận hoàng đế, hay là sẽ trách gã đã rước họa về nhà.
Nhìn thấy Lý Ngạo níu lấy tay áo mình không buông, Lý đại thiếu chau mày, ánh mắt hiện rõ vẻ chán ghét, song cuối cùng vẫn nén xuống xúc động muốn gạt phăng đệ đệ ra.
Nhẫn nhịn từng ấy năm, chẳng thể chỉ vì chuyện cỏn con này mà vỡ kế hoạch trong gang tấc.
Lý đại thiếu trầm giọng nói: “Ý ta là, cứ chờ thêm chút nữa.”
Lý Ngạo ngơ ngác: “Chờ? Chờ gì cơ?”
Lý đại thiếu kiên nhẫn dẫn dắt: “Ngươi nghĩ xem, ngươi chẳng qua chỉ buông vài lời bất nhã với sủng vật của Hoàng thượng, kỳ thực cũng chưa gây ra tổn hại gì quá lớn. Ngược lại, là ngươi mới bị bệ hạ lấy chén trà ném trúng chân, giờ vẫn còn đau đấy thôi. Vậy thì Hoàng thượng và sủng vật của hắn có gì mà oan ức?”
Từ nhỏ Lý Ngạo đã sống trong nhung lụa, chưa từng chịu khổ. Đây là lần đầu tiên có người dám ra tay với gã. Tuy trong lòng vẫn sợ Tông Chính Tiêu là hoàng đế, nhưng nghe ca ca thương mình mà bênh vực như thế, dần dần cũng thấy bản thân không hoàn toàn sai.
Phải rồi, bản thân đừng nói là ngủ, đến chạm vào nam tử mắt lam dung mạo như họa kia cũng chưa từng, cùng lắm chỉ là lời lẽ có chút trêu ghẹo thì đã làm sao?
“Còn nữa,” Lý đại thiếu tiếp lời, “Bệ hạ là vua một nước, sủng vật của hắn bị người trêu ghẹo, chẳng phải là mất mặt hắn sao? Chuyện như vậy hắn nào dám để lộ ra ngoài? Nếu thật muốn phạt ngươi, hắn cũng sẽ không nói rõ lý do với phụ thân đâu. Đến lúc đó, phụ thân chỉ nghĩ Hoàng thượng lại cố tình nhắm vào thế gia chúng ta mà thôi. Dù sao hai bên vốn đã chẳng ưa gì nhau, vì thế…”