Dù Nhung Âm đang giả bộ đáng thương, nhưng Tông Chính Tiêu vẫn cưỡng lòng .
Hắn thở dài, sang phía một thị vệ bảo: "Đem con ch.ó lên xe ."
Thị vệ định nhận lời, Lục Nga nhanh miệng thưa: "Để nô tỳ việc ? Các vị thị vệ đại ca hình quá rắn chắc, chỉ sợ chó con sẽ hoảng sợ."
Nhung Âm liền : "Hay là để tự bế nó ."
Tông Chính Tiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y y kéo : "Đừng mơ, đợi về cung tắm rửa sạch sẽ hãy nghĩ tới chuyện đó."
"Được." Nhung Âm đành ngoái cổ phía chó con đầy lưu luyến.
Có lẽ cảm nhận Lục Nga là dịu dàng, khi nàng dùng mảnh vải bọc con cún lên, vật nhỏ chẳng hề phản kháng. Lục Nga còn cẩn thận nhặt cả khúc xương, chiến lợi phẩm của nó mang theo cùng.
Xe ngựa từ từ hướng về hoàng thành. Trong khoang xe, Tông Chính Tiêu ép Nhung Âm xuống, thở nóng hổi phả tai y, giọng trầm khàn vang lên: "A Âm, đến lúc ngươi thực hiện lời hứa ."
Nhung Âm ép nhắm nghiền mắt, đưa tay ôm lấy cổ Tông Chính Tiêu, cố giữ giọng bình tĩnh cảnh cáo : "Không gây tiếng động lớn. Nếu ngoài phát hiện, từ nay về sẽ chuyện với ngươi nữa."
Nhung Âm ngờ rằng chính vụng về đến thế! Dù Tông Chính Tiêu vốn ghen, nhưng y bao nhiêu cách đối phó, cớ mất lý trí chủ động đưa miệng cọp chứ?
Cảm nhận sự căng thẳng của Nhung Âm, Tông Chính Tiêu khẽ hôn lên vành tai y, nhẹ dỗ dành: "Yên tâm, tiết chế, sẽ để lộ ."
Xe ngựa chao nghiêng, tấm rèm thỉnh thoảng gió đêm vén lên. Nhung Âm cắn chặt môi, dám để lộ chút thanh âm nào.
Y quỳ lớp đệm mềm, hai bên đùi trong nóng như lửa đốt, cứ đ.â.m ngừng đẩy về phía , đôi tay nắm lấy eo kéo .
Trong cổ họng Nhung Âm vô tình lộ vài tiếng nấc nghẹn, còn đáng thương hơn cả chó con chó lớn rượt đuổi.
lúc Nhung Âm sắp kìm tiếng kêu, Tông Chính Tiêu kịp thời dừng , xoay mặt y về phía cúi đầu hôn xuống.
Nhung Âm nhắm mắt, gạt bỏ lo lắng, đáp bằng một nụ hôn nồng nhiệt.
Nhẩm tính thời gian thấy sắp cung, Tông Chính Tiêu càng lúc càng nhanh, lực đạo cũng ngày một mạnh hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-59-4.html.]
Nhung Âm vội nắm lấy tay , Tông Chính Tiêu liền đan ngón tay , siết chặt.
"…"
"!!!"
Mãi đó, một góc rèm mới một bàn tay nhẹ nhàng kéo lên để gió đêm ùa hòa tan mùi ái tình ngào ngạt, đồng thời giúp "chú cá kho" Nhung Âm hạ nhiệt nhanh chóng.
Nhung Âm mí mắt còn đọng nước, giận dữ trừng mắt Tông Chính Tiêu: "Chỉ một thôi! Lần tuyệt đối như thế nữa!"
Tông Chính Tiêu nắm lấy tay Nhung Âm hôn khẽ một cái: "Đều theo A Âm."
Nhung Âm e thẹn cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Khăn... ngươi giấu kỹ ? Tự xử lý , để Tứ Hỉ !"
"Ừ, cho y ."
"Lát nữa nếu bọn họ thấy bình thường nghi ngờ thì ?"
"Ta sẽ bế ngươi về, rằng ngươi mệt ngủ ."
"Mặt ... còn đỏ lắm ?"
"Đã đỡ nhiều ."
Tông Chính Tiêu dịu dàng dỗ dành, giọng nhẹ như nước chảy khiến Nhung Âm dần an tâm.
Xe ngựa dừng hẳn, Tông Chính Tiêu ôm Nhung Âm bước xuống. Nhung Âm nép vai , khẽ nheo mắt liếc xung quanh.
Rồi y chợt nhận viên thị vệ điều khiển xe ngựa lúc nãy giờ đôi tai đỏ ửng như sắp chảy máu.
Nhung Âm: "???"