Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 59.1: Véo eo kéo trở về
Cập nhật lúc: 2025-03-27 15:34:57
Lượt xem: 6
Bên thuyền hoa, Ninh Nguyệt trở về với lòng tràn ngập niềm vui, nhưng nụ cười trên mặt thoáng tắt khi nhìn thấy nam tử đang ngồi trong khoang thuyền.
Nam nhân khoác y phục gấm hoa lộng lẫy, một chân co lên một chân duỗi ra thong thả. Tay cầm chén rượu, gã nhấp nhẹ một ngụm. Dáng vẻ đoan chính phóng khoáng ấy lại vì nét u ám khó tan nơi chân mày mà thêm phần lạnh lùng.
Ánh mắt thoáng liếc thấy Ninh Nguyệt bước vào, nam tử cầm tờ giấy trên bàn đưa tới - đó là lời ca khúc Hoán Khê Sa do Nhung Âm trình bày.
Tờ giấy này được gã ghi lại khi thấy Ninh Nguyệt tỏ ra hứng thú với khúc nhạc lúc nàng cùng Nhung Âm hợp tấu.
Ninh Nguyệt hai tay đón lấy, cung kính thi lễ: "Đa tạ Lý công tử không những cho mượn thuyền, lại còn giúp tiện nữ ghi chép ca từ."
Ninh Nguyệt vốn là khách mời của Lý công tử nên chiếc thuyền hoa này thực ra thuộc về gã. Nhờ có sự cho phép của gã, nàng mới dám tấu nhạc đệm cho Nhung Âm, mới có thể áp sát thuyền của họ mà gặp gỡ.
"Khách sáo rồi." Nam tử uống cạn chén rượu, chuyển thế ngồi thẳng, khuỷu tay chống lên đùi khom người nhìn Ninh Nguyệt đang đứng dưới thấp.
"Y lớn lên rất đẹp." Lý công tử bỗng nói.
Ninh Nguyệt sửng sốt, không hiểu vì sao gã đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn thành thực đáp: "Dĩ nhiên là phong thái tiên nhân, xứng đôi với giọng ca tuyệt diệu ấy."
Lý công tử tuy miệng cười nhưng ánh mắt lại âm trầm khó lường: "Ta từ cửa sổ trông thấy, đó là một mỹ nam tử có đôi mắt xanh biếc, e là mang huyết thống người Hồ. Làn da trắng tựa tuyết, phong thái còn hơn cả những kẻ đứng đầu phong lưu phường trong kinh thành. Nếu không phải thời cơ chưa thuận, ta còn muốn mời y lên thuyền uống rượu đàm đạo vài câu."
Đại Thịnh tuy quan hệ căng thẳng với các nước lân bang, nhưng chưa đến mức binh đao tương kiến, thương nhân hai bên vẫn qua lại. Vì thế trong kinh thành thỉnh thoảng gặp người Hồ dung mạo kỳ dị, hoặc đẹp đến mức không giống người thường cũng chẳng phải chuyện lạ.
Ninh Nguyệt nghe Lý công tử nói vậy, trong lòng giật mình. Gã đem Nhung công tử so với những kẻ phong lưu phường đã là bất kính, lại còn ngầm ý muốn tiếp cận y.
Cách nói này nghe tựa như đang coi trọng Nhung công tử, nhưng lại không phải sự coi trọng đứng đắn.
Nhưng nàng rõ ràng nhớ kỹ, Lý công tử không giống như đệ đệ gã, vốn chẳng hề có hứng thú với nam sắc. Trước nay chưa từng nghe gã quan hệ với nam nhân nào, sao hôm nay lại...
Ninh Nguyệt hối hận vô cùng. Nàng vốn tưởng Lý công tử chỉ ham nữ sắc, nên mới dám dẫn đường cho Nhung công tử gặp mặt.
Nếu vì nàng mà khiến Nhung công tử gặp họa, nàng chẳng phải thành tội nhân ngàn năm sao?
Lý gia trong kinh thành thế lực lớn đến đáng sợ. Nhung công tử nếu thật chỉ là thương nhân ngoại quốc, sao có thể địch lại?
Thấy sắc mặt Ninh Nguyệt biến ảo xanh trắng, Lý công tử khẽ cười: "Ninh cô nương chẳng phải hiểu lầm điều gì chứ? Ta chỉ đơn thuần khen y đẹp mà thôi, chứ không có ý gì khác, nàng cứ yên tâm."
Ninh Nguyệt vừa định thở phào, Lý công tử lại bổ sung: "Nhưng mà... đệ đệ ta chắc chắn sẽ rất thích y."
Tim Ninh Nguyệt lập tức treo lên!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-59-1-veo-eo-keo-tro-ve.html.]
Cả kinh thành ai chẳng biết Lý gia gia chủ cùng đại thiếu gia nuông chiều tiểu thiếu gia đến mức hắn trở thành một tên bá vương? Cưỡng ép dân lành, cướp đoạt nam nữ, hắn chẳng việc gì không dám làm. Ngay cả con em quan lại cũng khó thoát khỏi nanh vuốt hắn!
Những nam nữ đáng thương kia, một khi bị Lý tiểu thiếu gia chán ghét, liền bị xem như món quà bị đẩy qua lại giữa bọn du đãng phóng đãng, cuối cùng lưu lạc vào chốn bùn nhơ.
Ý của Lý công tử chẳng phải là muốn bắt Nhung công tử về làm quà tặng cho đệ đệ mình sao?
Ninh Nguyệt đầu óc quay cuồng, chợt nghĩ ra điều gì, vội nói: "Vừa rồi khi gặp vị công tử ấy, tiện nữ thấy bên cạnh y có vài vệ sĩ. Xem dáng vẻ võ công hẳn không tầm thường, lại đều là người Hán. Tiện nữ nghĩ, vị công tử ấy ở kinh thành hẳn có quen biết, chỉ là không rõ là vị quý nhân nào?"
Lời nàng nghe tựa như tò mò lai lịch Nhung Âm, kỳ thực là đang nhắc khéo Lý công tử rằng người này có hậu thuẫn, thân phận không đơn giảnđừng tùy tiện trêu vào.
"Vậy à?" Lý công tử nở nụ cười càng thêm xán lạn, quay sang bảo thị vệ phía sau: "Lát nữa đi dò xét cho ta. Ta thật sự rất muốn biết y dựa vào núi nào mà dám nghĩ Lý gia ta không động được y."
Ninh Nguyệt không ngờ gã ngoan cố đến thế, đang định nói thêm thì Lý công tử đã lạnh giọng: "Ninh Nguyệt, đàn cho ta nghe một khúc đi."
Đây là cách nói khéo bảo nàng im miệng, đừng xen vào chuyện không phải phần mình.
Ninh Nguyệt thầm đau khổ, trước thế lực của Lý gia nàng chẳng khác nào cánh bèo mỏng manh. Chỉ cần chọc phải bọn họ, tính mạng nhỏ bé này khó mà giữ được.
“Vâng." Nàng đáp lời, ngồi xuống ghế nhỏ, ngón tay mềm mại lại lướt trên dây đàn gảy khúc nhạc cổ.
Ninh Nguyệt vừa khảy đàn vừa thầm xin lỗi Nhung công tử trong lòng. Chính nàng đã vô tình mang họa đến cho y. Mong rằng hậu thuẫn phía sau vị công tử hiền lành ấy đủ mạnh để bảo vệ y.
Lý đại công tử theo nhịp đàn, ngón trỏ gõ nhẹ lên đùi, thỉnh thoảng còn ngâm nga theo. Dáng vẻ thư thái khiến người tưởng tâm tình gã đang rất tốt.
Gã đương nhiên hiểu rõ nỗi lòng Ninh Nguyệt lúc này. Nhưng thứ gã muốn chính là chọc đến người đứng sau mỹ nam tử mắt xanh kia. Đối phương càng có thế lực, gã càng thấy hứng thú.
Bởi vì hắn muốn đệ đệ mình…chết!
Nghĩ lại cũng buồn cười. Lý gia chủ cả đời mong có nhiều con trai nên nạp vô số tiểu thiếp, ngoài ra còn vô số ngoại thất.
Mấy chục năm qua, các tiểu thiếp đúng là sinh cho ông không ít con cái, nhưng phần lớn đều là con gái.
Mẹ đẻ của Lý đại thiếu gia là chính thất phu nhân, gia thế vốn chỉ thua kém Lý gia chút ít. Nhưng sau vì đắc tội hoàng thất tiền triều, bị liên lụy giáng chức đuổi khỏi kinh thành nên phần lớn tộc nhân đều c.h.ế.t dưới tay nghĩa quân.
Nhà ngoại suy yếu, cộng thêm bản thân Lý gia chủ vốn không ưa chính thất, sau khi thông gia gặp nạn liền lạnh nhạt bà.
Dù chính thất đã sinh cho ông trưởng tử, nhưng vì hận mẹ ghét con, lại thêm dung mạo Lý đại thiếu quá giống mẹ, không giống Lý gia chủ, nên ông càng ghét bỏ đứa con này, thường ngày chẳng đoái hoài, hoàn toàn không làm tròn trách nhiệm làm cha.
Năm Lý đại thiếu mười tuổi, ái thiếp của Lý gia chủ hạ sinh thứ nam. Điều trùng hợp là đứa bé này giống Lý gia chủ như đúc, tựa như cùng một khuôn đúc ra.