Tông Chính Tiêu vỗ tay một cái, nở nụ xán lạn: “Vậy cứ thế nhé! Từ nay về , các bộ môn và phủ nha trong kinh thành, bất kể chức quan lớn nhỏ, đều tuân thủ giờ giấc việc, đến trễ về sớm. Dù là bản nhà bệnh, thậm chí tang sự, cũng phép xin nghỉ. Trẫm sẽ lập một bộ phận giám sát, điều Trần đại nhân đến phụ trách, chuyên theo dõi xem quan nào lơ là nhiệm vụ, việc nghiêm túc…” Càng , sắc mặt của Trần đại nhân và các quan càng đen .
Tông Chính Tiêu dường như còn thỏa mãn, tiếp tục : “Ngoài , trẫm sẽ thực hiện chế độ khảo hạch cuối tháng. Những tiêu chuẩn trẫm nêu sẽ là căn cứ để đánh giá. Nếu ai đạt yêu cầu, nhẹ thì trừ một tháng bổng lộc, nặng thì cách chức ngay lập tức. Các khanh thấy thế nào?”
Các triều thần đều lộ vẻ “Bệ hạ điên ”, nhưng Tông Chính Tiêu tỏ nhận , ánh mắt hướng về Trần đại nhân vẫn đầy vẻ mỉa mai:
“Trẫm cũng là chịu ảnh hưởng từ thái độ nghiêm túc của Trần đại nhân, mới nghĩ chế độ hảo như . Trần đại nhân thấy đề xuất của trẫm thế nào? Nếu ngươi đồng ý, trẫm và các quan sẽ nghiêm túc tuân thủ quy định .”
Trần đại nhân mặt mày tái mét.
Nếu đồng ý, thì coi như lời đó của chỉ là gió thoảng, cuộc thảo phạt Tông Chính Tiêu của họ cũng sẽ thất bại trong gang tấc.
nếu đồng ý, ông chắc chắn sẽ chết.
Bởi vì khi Tông Chính Tiêu xong, dù là thế gia các quan viên khác, đều lập tức đưa ánh mắt hận thù về phía ông. Ai cũng Tông Chính Tiêu đang cố tình đẩy Trần đại nhân chỗ chết, còn họ thì lợi dụng công cụ. ai bảo thế gia là kẻ khơi mào ? Họ dám gì Hoàng thượng, nhưng chẳng lẽ còn trị một tên họ Trần?
Dù thế gia ngang ngạnh đến , cũng dám đối đầu với bộ quan . Chiêu “họa thủy đông dẫn” của Tông Chính Tiêu quả thật dùng khéo.
“Khụ khụ.” Lúc , Thôi đại nhân, vẫn luôn giả vờ im lặng trong hàng ngũ quan văn khẽ ho một tiếng, phá vỡ bầu khí căng thẳng.
Trần đại nhân nhận chỉ thị, đành cúi đầu : “Bệ hạ, quy củ như e rằng quá hà khắc, đối với triều chính và các quan đều là chuyện . Lúc nãy là thần lỗ mãng, trách nhầm bệ hạ. Bệ hạ long thể mới khỏi bệnh, đúng là nên nghỉ ngơi thêm mới .”
Vừa hai bên tranh luận, thế gia cho rằng Tông Chính Tiêu mấy ngày qua vì mải mê giao du với mới mà bỏ bê triều chính, còn Tông Chính Tiêu thì nhất quyết đổ cho việc bệnh, đồng thời ép đối phương nhận sai.
Ai thừa nhận lý do của đối phương, đó sẽ thua.
Tông Chính Tiêu mỉm : “Không gì quý bằng sai và sửa sai. nếu phạm sai lầm mà phạt thì cũng . Vậy trẫm phạt Trần đại nhân và Lý đại nhân khấu trừ một năm bổng lộc, dùng tiền đó để xây dựng kinh thành, coi như là tiểu trừng đại giới, cũng là để thể hiện tấm lòng yêu dân của hai vị đại nhân, chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-56-2.html.]
Thế gia thiếu tiền, cũng chẳng màng đến chút bổng lộc đó. việc họ chủ động gây sự phản kích thất bại thảm hại, còn khấu trừ bổng lộc, chính là một cái tát mặt họ. Câu cùng của Tông Chính Tiêu về “tấm lòng yêu dân” của họ càng là lời châm chọc che giấu.
thế gia còn ? Họ đành cúi đầu nhận tội mà thôi.
“Thần tạ bệ hạ long ân.” Trần đại nhân và Lý đại nhân qua câu với vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi đầy bất đắc dĩ.
“Đây đều là việc trẫm nên .” Tông Chính Tiêu cùng những thuộc Công Thần tập đoàn tươi như hoa, vô cùng hả hê.
Sau khi tan triều, Tông Chính Tiêu đến Ngự Thư Phòng tiếp kiến vài vị đại thần. Không thế gia ở đây, cuộc chuyện trở nên thoải mái hơn.
Nhìn thần sắc thôi của các đại thần, Tông Chính Tiêu đoán họ chắc hẳn cũng cảm thấy việc vì một tình mới mà bỏ bê triều chính mấy ngày qua là điều đáng. Có lẽ họ khuyên nhủ, nhưng nên mở lời thế nào.
Tông Chính Tiêu vòng vo, thẳng mấy : “Trẫm các khanh gì. trẫm thể cho các khanh , tình hiện tại của trẫm là sủng vật, mà là thầy của trẫm.”
“Cái gì?” Các đại thần đều lộ vẻ kinh ngạc và khó hiểu.
Tông Chính Tiêu ánh mắt cao thâm, khó lường: “Các khanh hãy suy nghĩ kỹ xem, những thứ như chế băng, phân bón, tạo giấy, những phát minh mang lợi ích to lớn cho dân chúng, vì trẫm mãi đến mấy ngày mới giao cho các khanh thực hiện?”
Mọi đầu tiên ngẩn vài giây, đó đồng loạt lộ vẻ bừng tỉnh.
“Chẳng lẽ…?”
Tông Chính Tiêu gật đầu: “ , đúng như những gì các khanh đang nghĩ. Vì thế, trẫm thể để của trẫm gặp chuyện.”
Các đại thần hiểu ý của Tông Chính Tiêu, nhưng đầu óc vẫn kịp tiêu hóa thông tin . Trước đây, họ chỉ xem tình của Hoàng thượng như một sủng vật, giờ đột nhiên rằng đó thực chất là một nhân vật tài năng xuất chúng, sự tương phản quá lớn khiến họ nên gì.
Tông Chính Tiêu tiếp: “Sau khi rời khỏi đây, các khanh hãy coi như từng thấy những lời trẫm . Trẫm tạm thời thể để tài năng của lộ thiên hạ.”