Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 54.2

Cập nhật lúc: 2025-03-09 19:20:40
Lượt xem: 13

Nhung Âm tiếp tục nói:

“Trong ký ức của ta, chưa từng có một giao nhân nào gặp phải tình huống như thế này. Hơn nữa, tiến hóa cần tiêu hao một lượng lớn năng lượng, giống như con người nếu đói quá sẽ ngất đi vậy. Khi đó ta bị rút cạn năng lượng nên mới hôn mê bất tỉnh. Lúc ấy ta thực sự cho rằng mình sắp chết, vì vậy mới bảo Lục Nga đi thỉnh bệ hạ về, mong được gặp hắn lần cuối.”

Những lời này, Nhung Âm nói hết sức nghiêm túc, nhưng kỳ thực chỉ là nói bừa. Sự thật phía sau có liên quan đến quỷ thần, y cảm thấy biết càng ít người càng tốt.

Dù vậy, việc y ngất đi rồi lại biến thành người vẫn cần một lý do hợp lý, thế nên đành phải phát huy tài kể chuyện của mình.

Lục Nga nghe vậy, nửa hiểu nửa không, gật đầu rồi lại hỏi:

“Vậy còn chuyện hôm nay thì sao chủ tử? Khi bệ hạ ôm ngài, ngài bỗng nhiên không còn hơi thở nữa, rốt cuộc là chuyện gì? Khi đó nô tỳ đã tự mình kiểm tra, xác thực là không có mạch đập! Khi ấy, bệ hạ và nô tỳ đều suýt nữa bị dọa chết. Bệ hạ còn tưởng mình đã làm sai điều gì, cứ liên tục nói xin lỗi với ngài, trông đáng thương vô cùng…”

Nói đến đây, có lẽ cảm thấy nghị luận sau lưng hoàng đế là điều không hay, khi thốt ra hai chữ “đáng thương”, Lục Nga còn cố tình hạ giọng xuống.

Nhung Âm nghe xong liền sững sờ.

Lúc ấy y đang ở trong không gian thuần trắng kia, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra trong thực tại. Đến khi tỉnh lại, y chỉ thấy Tông Chính Tiêu và Lục Nga như sắp phát điên, dựa vào dáng vẻ cùng lời nói của họ, mới đoán được mình đã hôn mê khá lâu.

Y không dám tưởng tượng, khoảnh khắc Tông Chính Tiêu phát hiện y thực sự có thể đã chết, tâm trạng của hắn sẽ tuyệt vọng đến nhường nào.

Nếu như người tắt thở trong lòng y là Tông Chính Tiêu, e rằng y sẽ phát điên mất.

Xem ra, tối nay y cần phải nói chuyện với Tông Chính Tiêu thêm một việc nữa.

“Là lỗi của ta.” Nhung Âm áy náy nói.

Lục Nga vội lắc đầu: “Chủ tử đừng nói vậy. Ngài cũng không biết trước chuyện này sẽ xảy ra, chẳng ai có lỗi cả.”

Các cung nhân xung quanh cũng đồng loạt phụ họa an ủi Nhung Âm.

Nhung Âm cảm thấy lòng ấm áp, mỉm cười nói: “Cảm ơn các ngươi, đặc biệt là Lục Nga. Bất kể trong tình huống nào, ngươi cũng không hề bỏ rơi ta.”

Lúc Tông Chính Tiêu cấm mọi người vào trong phòng, chỉ có Lục Nga là vẫn luôn lo lắng cho hắn. Dù e sợ hoàng đế, nàng vẫn cố lấy dũng khí để cầu xin giúp y.

Lục Nga nghe vậy, đôi mắt hơi đỏ hoe xúc động nói: “Chủ tử đối xử tốt với nô tỳ, nô tỳ mãi mãi ghi nhớ trong lòng.”

Chính vì Nhung Âm chân thành đối đãi với nàng, nên nàng cũng hết lòng trung thành với y.

Hai người nhìn nhau cười, trong mắt đều tràn đầy sự cảm kích dành cho đối phương.

“Khụ khụ.”

Giọng ho nhẹ vang lên, cắt ngang khoảnh khắc cảm động giữa hai người.

Tông Chính Tiêu đã thay y phục sạch sẽ, vừa đi tới vừa nhướng mày nhìn bọn họ.

“Ngươi đến rồi.” Nhung Âm vui vẻ nói.

“Để A Âm đợi lâu rồi.” Tông Chính Tiêu cười rạng rỡ, kéo Nhung Âm ngồi xuống cạnh bàn, sau đó quay sang Tứ Hỉ dặn: “Dọn thức ăn lên đi.”

Đầu bếp và cung nhân đều rất nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát bàn ăn đã bày đầy những món được chuẩn bị tỉ mỉ, hơn nữa đều đúng theo khẩu vị của hai người.

Tông Chính Tiêu đã tắm rửa thay y phục mới, vạt áo màu xanh nhạt đã được chỉnh trang gọn gàng, nhưng dù có thế nào cũng không che giấu được vẻ tiều tụy trên gương mặt hắn.

Nhớ lại những gì Lục Nga vừa kể, Nhung Âm càng thêm đau lòng.

Y định gắp thức ăn cho Tông Chính Tiêu, nhưng còn chưa kịp hành động, bát cơm trước mặt đã bị Tông Chính Tiêu xoay sang, gắp thức ăn đưa đến tận miệng y như thói quen trước kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-54-2.html.]

Nhung Âm nhìn động tác của đối phương, khẽ thở dài đưa hai bàn tay lành lặn ra trước mặt hắn:

“Về sau không cần phiền ngươi đút ta nữa, ta có thể tự mình ăn.”

Tông Chính Tiêu vốn đang tươi cười, sắc mặt lập tức trùng xuống.

Hắn không thu tay lại, cũng không nói gì, chỉ nhìn Nhung Âm bằng ánh mắt đầy mong chờ.

Bộ dạng rõ ràng là: Nếu ngươi không để ta bón, hôm nay ta nhất định sẽ không ăn cơm.

Nhung Âm bật cười, dịu dàng giải thích: “Ta chỉ sợ ngươi vất vả thôi. Trước kia tay ta không tiện, không còn cách nào khác, nhưng giờ ngươi có thể nghỉ ngơi rồi.”

“A Âm, ngươi thật sự khờ hay giả ngốc vậy?” Tông Chính Tiêu lên tiếng, ánh mắt nhìn Nhung Âm đầy bất mãn. “Ngươi nghĩ rằng ta bón ngươi ăn cơm chỉ vì tay ngươi không tiện sao? Vậy tại sao ta không để người khác bón ngươi? Ngươi vừa mới biến ra hình người liền xa cách với ta như vậy sao?”

Vẻ mặt Tông Chính Tiêu như đang viết rõ mấy chữ: Ngươi đúng là đại tra nam, đứng núi này trông núi nọ!

Nhung Âm: “…”

Thanh thiên đại lão gia! Ta oan uổng mà!

“Được rồi, đừng nói nữa, để ngươi uy là được chứ gì.” Nhung Âm bất đắc dĩ thỏa hiệp, ngoan ngoãn há miệng tiếp nhận thức ăn từ tay Tông Chính Tiêu.

Lúc này Tông Chính Tiêu mới hài lòng, khóe môi nhếch lên một nụ cười thỏa mãn. “Thế này mới ngoan chứ.”

Uy tiểu sủng vật là uy. Uy tức phụ nhi cũng là uy. Nhưng uy tức phụ nhi đương nhiên là vui vẻ hơn rồi.

( Uy là bón ăn đó, mà tui thấy sửa cứ lạ lạ  nên để vậy luôn )

Nhưng Nhung Âm đâu phải loại người chỉ ngồi chờ được hầu hạ? Giờ y đã có đôi tay khỏe mạnh, tất nhiên không thể lãng phí.

Thế là hai người bắt đầu màn “ngươi đút ta một miếng, ta đút ngươi một miếng.” Còn chưa ăn no, nhưng cung nhân đứng bên cạnh nhìn một màn tình chàng ý thiếp kia đã no căng cả bụng rồi.

Cuối cùng Tứ Hỉ tiến lên nhắc nhở: “Bệ hạ, trước khi đi thái y có dặn dò nô tài chuyển lời, mấy ngày nay bệ hạ chưa ăn gì, bữa cơm đầu tiên không nên ăn quá nhiều, kẻo tổn thương dạ dày.”

Tông Chính Tiêu liếc ông một cái, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Lắm lời.”

Tứ Hỉ lập tức cúi đầu: “Nô tài biết sai.”

Ông hiểu rõ, bệ hạ không phải đang trách mình lắm miệng, mà chỉ là sợ Nhung Âm nghe xong sẽ tự trách.

Nhưng Tứ Hỉ cảm thấy những gì bệ hạ làm vì Nhung Âm, Nhung Âm nên biết. Nếu cứ che giấu mãi, chỉ tổ bất lợi cho tình cảm của hai người.

Cũng giống như Lục Nga luôn một lòng vì Nhung Âm, ông là người của Tông Chính Tiêu, tất nhiên cũng muốn nghĩ cho bệ hạ.

Tông Chính Tiêu hiểu rõ dụng ý của Tứ Hỉ, nhưng những khổ cực đó đều là hắn tự nguyện gánh chịu, không liên quan đến Nhung Âm, cũng không cần Nhung Âm phải nặng lòng.

Thấy sắc mặt Nhung Âm có chút không đúng, Tông Chính Tiêu lập tức nắm lấy tay y, nhẹ giọng trấn an: “Ta không có thảm như ngươi nghĩ đâu. Đừng có ôm hết trách nhiệm vào người mình biết chưa?”

Nhung Âm ngoan ngoãn đáp một tiếng: “Ừm.”

Nhưng Tông Chính Tiêu lại cảm thấy y căn bản chưa thực sự nghe lọt tai.

Sau bữa ăn, để giúp tiêu thực, Tông Chính Tiêu dắt Nhung Âm đi dạo quanh sân. Bây giờ đã có thể tự do đi lại bằng hai chân nên bước chân của Nhung Âm cũng nhẹ nhàng và linh hoạt hơn trước rất nhiều.

Đến khi trời đã muộn, Tông Chính Tiêu cho cung nhân lui, sau đó cùng Nhung Âm bước vào bồn tắm lớn.

 

Loading...