Tông Chính Liên Quân mong chờ ngày đó đến.
Chuyện bày mưu tính kế đối phó thế gia đều ám vệ báo cáo đầy đủ cho Tông Chính Tiêu. Vốn dĩ Tông Chính Tiêu vui mừng vì nhờ Nhung Âm khai sáng mà cháu trai học nhiều tri thức mới, nay thấy nó cũng thể tự đảm đương đại sự liền âm thầm ban thưởng ít đồ vật.
Tông Chính Tiêu giao việc tìm kiếm hạt giống cho Quý Tiếp. Khi đời còn loại cây trồng năng suất cao như , Quý Tiếp kích động thôi lập tức thề rằng nhất định sẽ dốc hết sức thành nhiệm vụ mà Tông Chính Tiêu giao phó.
Những ngày gần đây vì bận rộn chuyện gieo trồng mùa xuân nên ai nấy đều cuồng ngơi tay. Mãi mới chút thời gian rảnh, Tông Chính Tiêu liền kéo Nhung Âm cùng đến bể tắm ngâm .
Trước đều là Nhung Âm giúp đ.ấ.m vai, đổi Tông Chính Tiêu chủ động xoa bóp cho Nhung Âm. Đôi tay của linh hoạt hơn Nhung Âm nhiều, lực đạo cũng vặn khiến thư giãn thoải mái.
Nhung Âm lưng về phía Tông Chính Tiêu để tiện cho xoa bóp vai lưng, mái tóc dài cũng vén hết ngực.
Nhiệt độ cơ thể y vốn thấp hơn Tông Chính Tiêu, thế nên mỗi bàn tay nóng rực chạm , Nhung Âm đều cảm nhận rõ ràng ấm xuyên qua da thịt như thể ngấm tận trong xương cốt.
Tông Chính Tiêu cũng chẳng khá hơn. Làn da Nhung Âm trắng nõn, mịn màng trái ngược hẳn với nước da tiểu mạch cùng bàn tay thô ráp của . Cảm giác chạm mềm mại đến mức dám dùng quá nhiều lực, chỉ sợ mạnh tay một chút đau.
Khoảnh khắc cả hai như than lửa ném nước, than lửa nước sôi trào mà nước len lỏi thấm trong than. Người hòa trong , hòa trong , nóng bốc lên mịt mù khiến khí xung quanh trở nên mơ hồ.
Nước trong bể tính là quá nóng, mà gương mặt cả hai đều đỏ ửng.
Tông Chính Tiêu ngả , cố gắng kiềm chế để cơ thể chạm Nhung Âm ngoại trừ đôi tay vẫn còn đặt bờ vai y.
Nhung Âm cũng rũ mắt, trong lòng thầm nghĩ: đây cũng từng đ.ấ.m vai cho Tông Chính Tiêu nhiều , mà từng xảy tình huống . Biết đồng ý để xoa bóp. Tuy rằng kỹ thuật của Tông Chính Tiêu , y cũng thực sự cảm thấy thoải mái, nhưng với bầu khí hiện tại, nếu đột ngột dừng Tông Chính Tiêu chắc chắn sẽ nghi ngờ.
cứ tiếp tục thế , y cảm thấy gì đó đúng lắm…
Nhung Âm nhẹ ho một tiếng, chủ động mở miệng chuyện phá vỡ sự mập mờ giữa hai .
“Ngươi kỹ thuật cũng tệ, từng xoa bóp cho ai ?”
Tông Chính Tiêu Nhung Âm mở lời, sắc mặt cũng lộ vẻ nhẹ nhõm giống như trút gánh nặng. Thực cũng cảm thấy hôm nay nên chủ động đề nghị mát xa cho Nhung Âm, nhưng nếu lựa chọn một nữa thì vẫn sẽ .
Cảm giác đau đớn vui sướng, kỳ thực cũng tệ.
“Từng giúp trong nhà xoa bóp.” Tông Chính Tiêu đáp, “Trước nếu đánh giặc thì cũng đang đường hành quân. Ngày nào cũng luyện võ, thể chậm trễ dù chỉ một khắc, bằng khi chiến trường chỉ thể mặc xâu xé. Mỗi huấn luyện xong mấy bọn đều giúp xoa bóp để thả lỏng gân cốt, lâu dần cũng thành quen tay.”
Nhung Âm lúc đầu óc tỉnh táo lắm, buột miệng đáp: “Quan hệ giữa các ngươi cũng tồi.”
Lời thốt , y lập tức nhận lỡ lời.
Tông Chính Tiêu là giẫm lên xác để bước lên vị trí hiện tại, bây giờ nhắc đến chuyện cũ mặt , chẳng chẳng khác nào cố ý chọc vết thương ?
Nhung Âm thầm xin trong lòng: Thực xin , nên hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-49-2.html.]
Tông Chính Tiêu khẽ : “Không cả. Dù cuối cùng bọn trở mặt thành thù, nhưng những năm tháng từng kề vai sát cánh cũng giả dối. Hai chuyện hề mâu thuẫn.”
Nhung Âm nắm lấy tay , xoay cẩn thận quan sát biểu cảm của Tông Chính Tiêu. Đến khi xác nhận thực sự để bụng, y mới yên tâm.
Tông Chính Tiêu bóp nhẹ má y trêu chọc: “Sao , còn sợ lừa ngươi ?”
Nhung Âm lắc đầu: “Ta chỉ là khiến ngươi vui.”
Tông Chính Tiêu sững trong chốc lát, đó nhẹ nhàng nâng mặt Nhung Âm lên chăm chú mắt y, khẽ :
“Ta cũng khiến ngươi buồn. Thế nên đừng tự gây áp lực cho bản vì những chuyện nhỏ nhặt như nhé?”
Nhung Âm gật đầu, theo thói quen cọ nhẹ lòng bàn tay . chỉ vài giây khi vô thức ngước mắt lên, y liền thấy vết thương vai và n.g.ự.c của Tông Chính Tiêu.
Khoảng thời gian hai thành thật với qua bao lâu, những vết thương y cào và cắn để da thịt Tông Chính Tiêu kết vảy, nay vảy rơi xuống để lộ lớp da non màu hồng nhạt mới mọc lên.
Nhung Âm vươn tay chạm nhẹ vết sẹo.
Tông Chính Tiêu vốn nghĩ y xin , đang định mở lời để trấn an, bảo rằng , bảo y đừng áy náy nhưng Nhung Âm lên tiếng .
“Ta cũng để vết sẹo ngươi.”
Ánh mắt y trầm lắng, giọng chút kỳ lạ như xót xa, như tiếc nuối.
Nhung Âm ngẩng đầu Tông Chính Tiêu, chậm rãi :
“Những vết sẹo … sẽ theo ngươi cả đời. Về khi thấy chúng, ngươi nhớ lúc cắn ngươi, ngươi đau đến mức nào ?”
Tông Chính Tiêu trực tiếp trả lời mà hỏi ngược :
“Ngươi hy vọng nhớ ?”
Nhung Âm khẽ đáp, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Ta .”
Y hy vọng Tông Chính Tiêu mãi mãi quên , mong thể vĩnh viễn quên .
–
ẻm lo ẻm ngỏm củ tỏi =)))