Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 48.4
Cập nhật lúc: 2025-03-02 19:33:34
Lượt xem: 7
Chỉ khi chỉ có hai huynh đệ ở riêng với nhau, Tông Chính Liên Tinh mới dám buông lỏng bản thân như vậy, bởi vì hắn biết rõ ca ca thương hắn nhất.
Nghe đệ đệ nói xong, Tông Chính Liên Quân rốt cuộc cũng đặt quyển sách xuống, nhìn hắn cười nói:
“Xem ra Liên Tinh của chúng ta thực sự rất thông minh.”
Tông Chính Liên Tinh lập tức sáng mắt lên: “Vậy là ta đoán đúng rồi!”
Tông Chính Liên Quân gật đầu, chậm rãi nói:
“Đúng vậy, Vô Trần đại sư nói với mẫu thân rằng kiếp sau đại ca và đại tẩu sẽ đầu thai thành người trong sạch, khuyên người và phụ thân không cần quá mức bi thương. Nếu không vong linh của bọn họ thấy người nhà đau khổ sẽ luyến tiếc không muốn rời đi, lỡ mất cơ hội chuyển sinh vào một nơi tốt hơn.”
Tông Chính Liên Tinh nghe xong, tuy chưa hoàn toàn hiểu rõ, nhưng vẫn chậm rãi suy nghĩ rồi kết luận:
“Mẫu thân không muốn ca ca và tẩu tẩu lo lắng, lại biết họ sẽ có một nơi quy túc tốt đẹp, nên trong lòng an tâm hơn, vì vậy bệnh cũng tự nhiên mà khỏi… Ca ca, có phải vậy không?”
Tông Chính Liên Quân mỉm cười gật đầu, xem như thừa nhận.
Biết được chân tướng, lẽ ra Tông Chính Liên Tinh phải cảm thấy vui vẻ, nhưng hắn vẫn có cảm giác như thể mình còn bỏ sót điều gì đó. Dường như trong chuyện này vẫn còn bí mật gì đó mà hắn chưa phát hiện ra, khiến hắn không khỏi có chút buồn bực.
Bất quá dù hắn có nghĩ thế nào, cuộc đối thoại giữa hai huynh đệ vẫn “không cẩn thận” lọt vào tai những kẻ có tâm.
Khi nghe tin Ninh Vương phi chỉ vì vài câu nói thật giả khó phân của một vị hòa thượng mà khỏi bệnh, những kẻ biết chuyện đều tỏ ra khinh thường.
Có người cười lạnh, giọng điệu đầy ẩn ý:
“Nếu nàng ta tin Phật như vậy, thì sau này khi cần dùng đến, chẳng phải sẽ rất dễ dàng sao?”
Những kẻ khác liếc nhìn nhau, trong mắt lóe lên tia hiểu ý nhưng không ai nói ra thành lời.
Mà cùng lúc đó, Tông Chính Liên Quân cũng mỉm cười, một nụ cười hài lòng vì mục đích của mình đã đạt được.
Tin tức giả “Ninh Vương phi si mê thần Phật” không chỉ đánh lừa được đám thế gia quyền quý, mà còn che giấu đi nguyên nhân thực sự khiến bệnh tình của nàng chuyển biến tốt.
Có thể nói đây chính là một mũi tên trúng hai đích.
Để củng cố ấn tượng sai lầm của đám thế gia, Ninh Vương phi sau đó còn xây một tiểu Phật đường ngay trong phủ, thỉnh tượng Phật vào mỗi ngày thắp hương lễ bái.
Mỗi lần đến chùa tìm chủ trì, nàng đều quyên ra một khoản tiền dầu đèn lớn. Không ít người trong bóng tối chê cười nói nàng ngu dốt, chỉ vì vài lời đường mật của một hòa thượng mà bỏ ra nhiều như vậy, chắc chắn là bị lừa.
Nhưng dù nghe được những lời này, Ninh Vương phi vẫn kiên trì làm theo ý mình, thậm chí còn có ý định khuyên Ninh Vương cùng nhau tín Phật.
Thế nhân cười nàng càng tàn nhẫn thì Ninh Vương phủ lại càng yên tâm.
Hôm đó Tông Chính Liên Quân nhận được một phần lễ vật, một nghiên mực bằng gỗ thanh tùng do người trong cung lặng lẽ đưa tới.
Cùng nghiên mực còn có một câu: “Trầm tâm tĩnh khí, phương thành đại sự.”
Nghiên mực là phần thưởng cho lần bày mưu tính kế thành công của hắn, còn câu nói kia chính là lời nhắc nhở, không được vì chút thắng lợi nhất thời mà đắc ý để tránh bại lộ bản thân. Chỉ khi có thể nhẫn nại, tĩnh tâm mới có thể có thành tựu đại nghiệp.
Tông Chính Liên Quân đặt nghiên mực lên bàn sách, nhắc nhở chính mình phải luôn ghi nhớ lời dạy bảo của bệ hạ.
Nhìn nghiên mực, hắn lại không kìm được nhớ về đêm hôm đó.
Khi ấy trong nhà cha mẹ bệnh nặng, đại ca và đại tẩu lại sắp bị hành hình, khiến hắn trằn trọc không ngủ được suốt nhiều đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-48-4.html.]
Đêm đó cũng vậy, nhưng lại khác với tất cả những đêm trước vì hắn gặp được ám vệ bí mật do Hoàng thượng phái tới, lặng lẽ đưa hắn vào cung.
Tông Chính Liên Quân từ nhỏ đã sùng bái và ngưỡng mộ vị tiểu thúc Tông Chính Tiêu này. Hắn ngưỡng mộ chiến công hiển hách khi tuổi còn trẻ của tiểu thúc và cũng mong ước một ngày nào đó có thể trở thành một anh hùng như vậy.
Trước khi Hoàng gia gia qua đời, hắn còn nhớ quan hệ giữa phụ thân và mấy vị thúc thúc vô cùng tốt đẹp. Tiểu thúc có tính cách sáng sủa rộng rãi, là vị tiểu tướng quân được tướng sĩ trong quân doanh khen ngợi hết lời. Khi đó tiểu thúc còn thường xuyên dẫn hắn và đại ca đi săn, dạy bọn họ b.ắ.n tên, cưỡi ngựa.
Nhưng cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế đã thay đổi tất cả.
Nhị thúc đã chết. Tam thúc bị bắt đi phong địa. Phụ thân trở nên ngày càng nghiêm nghị cứng nhắc. Cô cô chủ động xin rời kinh.
Còn tiểu thúc, người đã lên ngôi Hoàng đế kia dường như cũng biến thành một người hoàn toàn khác, lạnh lùng, thâm trầm và đáng sợ.
Những ngày lễ tết tiểu thúc vẫn sẽ mời bọn họ vào cung tham gia gia yến. Nhưng hắn và đại ca, đệ đệ đã không còn có thể vui vẻ gọi một tiếng “tiểu thúc”, nhờ người đó dẫn mình đi chơi như thuở nhỏ. Thay vào đó, bọn họ phải cung kính hành lễ gọi người đó là Thánh Thượng.
Ba năm thời gian, đủ để Tông Chính Liên Quân thích ứng với sự thay đổi này.
Đại ca và đại tẩu bị phán c.h.é.m đầu, hắn chưa bao giờ trách tiểu thúc, vì hắn hiểu rõ ngồi trên vị trí đó, có quá nhiều điều thân bất do kỷ.
Lần đó khi vào Ngự Thư Phòng gặp Hoàng thượng, người mở miệng liền hỏi hắn:
“Tô Uyển Nhi và Tông Chính Liên Kỳ ngươi muốn bọn họ chết, hay muốn bọn họ sống?”
Tông Chính Liên Quân không chút do dự quỳ xuống, chân thành nói:
“Xuất phát từ tư tâm, thần muốn bọn họ sống. Nhưng nếu bọn họ còn tồn tại, sẽ tạo thành uy h.i.ế.p cho toàn bộ Tông Chính gia, thậm chí ảnh hưởng đến giang sơn xã tắc. Vậy nên thần hy vọng bọn họ có thể sớm đăng cực lạc thế giới.”
Hắn vừa dứt lời, Hoàng thượng trầm mặc hồi lâu, rồi bỗng nhiên bật cười:
“Không hổ là nhi tử của đại ca, rất có phong phạm của hắn.”
Tông Chính Liên Quân không dám đáp lời.
Ngay sau đó, Hoàng thượng lại nói:
“Nếu trẫm muốn bọn họ tồn tại, nhưng thế nhân vẫn phải tin rằng bọn họ đã chết, giao chuyện này cho ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”
Tông Chính Liên Quân suy nghĩ chốc lát rồi trình bày kế hoạch của mình.
Tông Chính Tiêu nghe xong không tỏ ý kiến, chỉ thản nhiên nói:
“Trẫm cho ngươi cơ hội cứu bọn họ, cũng sẽ sai người phối hợp với ngươi. Còn có thành công hay không phải xem chính ngươi.”
Muốn cứu hai người vốn phải chết, mà còn dưới con mắt của thế gia đại tộc, đây là một thử thách không nhỏ với một thiếu niên mười bốn tuổi. Nhưng Tông Chính Liên Quân vẫn dứt khoát gật đầu.
Sau đó Hoàng thượng hỏi hắn rất nhiều vấn đề, từ quân sự, nông nghiệp, đạo làm thần, đạo làm vua, đến cách nhìn của hắn về vụ tạo phản lần này.
Hắn đều trả lời từng câu một, nhưng Hoàng thượng chỉ lặng lẽ lắng nghe, không đưa ra bất kỳ lời bình luận nào.
Trước hừng đông, Hoàng thượng sai người đưa hắn trở về theo lối cũ.
Hắn đứng trong viện ngước nhìn phương hướng hoàng cung, trái tim vốn dĩ đã tĩnh mịch nay lại bắt đầu đập rộn ràng.