Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 48.3
Cập nhật lúc: 2025-03-02 10:35:03
Lượt xem: 13
Hôm đó cửa hông Ninh Vương phủ bất ngờ mở ra, một cỗ xe ngựa chậm rãi lăn bánh ra ngoài. Đi bên cạnh xe là một thiếu niên tuấn tú cưỡi ngựa, chính là nhị công tử của Ninh Vương phủ, Tông Chính Liên Quân. Người ngồi trong xe không ai khác ngoài mẫu thân của hắn, Ninh Vương phi.
Sau khi rời khỏi thành, xe ngựa chạy thẳng lên ngọn núi nơi tọa lạc một ngôi chùa cổ. Ở đó Ninh Vương phi gặp được chủ trì của chùa Vô Trần đại sư. Không ai biết hai người đã nói những gì, chỉ thấy khi rời khỏi chùa, ánh mắt vốn u ám tuyệt vọng của Ninh Vương phi dường như đã sáng lên đôi phần, như thể bà vừa tìm được một lối thoát cho tâm hồn mình.
Vô Trần đại sư nổi danh là người tinh thông kinh Phật, giảng đạo lý sâu sắc. Có lẽ chính ông đã giúp Ninh Vương phi hóa giải được khúc mắc trong lòng, khiến bà một lần nữa tìm lại sinh khí.
Có không ít người tò mò rốt cuộc Vô Trần đại sư đã nói gì với Ninh Vương phi, nhưng cả hai đều giữ kín như bưng. Một người là chủ trì danh tiếng lẫy lừng, một người là chính phi của hoàng thất, muốn nghe được tin tức từ họ e rằng còn khó hơn lên trời.
Ngay cả Tông Chính Liên Tinh là tam công tử của Ninh Vương phủ cũng tràn đầy nghi hoặc. Hắn thắc mắc vì sao chỉ sau một chuyến đi chùa mẫu thân mình dường như đã hoàn toàn buông bỏ ưu sầu, trên mặt thậm chí còn lộ ra nụ cười mà đã lâu hắn không thấy.
Nhưng hắn không dám hỏi mẫu thân, chỉ có thể tìm đến nhị ca Tông Chính Liên Quân, vì huynh ấy cũng đi theo trong chuyến viếng chùa hôm đó.
“Ca, nói cho ta biết đi mà! Cầu xin ca đó!”
Trong thư phòng tĩnh lặng, Tông Chính Liên Tinh bám theo nhị ca mình như một cái đuôi nhỏ, ra sức nài nỉ.
Tông Chính Liên Quân rút một quyển binh thư từ trên giá sách, thong thả bước đến án thư mở trang đầu tiên rồi thản nhiên đáp:
“Ta vừa mới nói rồi, lúc đó ta đứng bên ngoài chờ, làm sao biết nương và Vô Trần đại sư đã nói những gì?”
“Ta không tin!”
Tông Chính Liên Tinh một mạch ngồi xuống đối diện ca ca, trầm ngâm một lúc rồi hạ giọng hỏi:
“Chuyện này… có liên quan đến ca ca và tẩu tẩu không?”
Hai huynh đệ đều hiểu rõ dù gia đình đã cắt đứt quan hệ với đại ca, Tô Uyển Nhi cũng không còn là tẩu tẩu của họ nữa, nhưng cái c.h.ế.t của hai người vẫn giáng một đòn nặng nề lên cha mẹ. Ngay cả hai huynh đệ họ cũng phải mất một thời gian dài mới nguôi ngoai.
Ninh Vương phủ xưa nay luôn là một gia đình hòa thuận. Tông Chính Liên Kỳ và Tô Uyển Nhi đều có tính cách lương thiện, đối xử với hai đệ đệ vô cùng dịu dàng. Ngay cả khi có tranh chấp nhỏ trong nhà cũng chưa từng thấy họ cãi vã gay gắt.
Lúc ca ca và tẩu tẩu bị giam, hai huynh đệ từng muốn cầu xin phụ thân tha cho họ. Nhưng mẫu thân đã ngăn lại, nói rằng phụ thân làm vậy cũng có nỗi khổ riêng, bảo bọn họ đừng làm khó ông.
Mẫu thân luôn thương yêu đại ca nhất, ngay cả bà cũng nói vậy, hai người dù không hiểu rõ mọi chuyện nhưng cũng đành nghe lời, không dám làm loạn.
Sau đó khi thân thế của Tô Uyển Nhi bị bại lộ, đại ca buộc phụ thân phải viết đoạn thân thư, hai huynh đệ còn quá nhỏ chỉ có thể bất lực đứng ngoài nhìn.
Cha mẹ vì chuyện này mà sinh bệnh, trong phủ chỉ có Tông Chính Liên Quân cố gắng chèo chống mọi thứ. Tông Chính Liên Tinh thấy ca ca mỗi ngày đều bận rộn lo toan, nhiều lúc vành mắt đỏ hoe, hẳn là đêm đến trằn trọc không ngủ. Nhưng ban ngày hắn vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ gánh vác công việc trong phủ, không có lấy một khắc thả lỏng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-48-3.html.]
Mãi đến đêm trước ngày đại ca và tẩu tẩu bị xử trảm, Tông Chính Liên Tinh nửa đêm tỉnh dậy uống nước, vô tình nghe thấy tiếng động bên ngoài. Hắn hé cửa nhìn ra liền thấy ca ca mặc áo chỉnh tề, lặng lẽ đứng giữa sân ngẩng đầu nhìn về hướng hoàng cung.
Tông Chính Liên Tinh không hiểu vì sao ca ca lại như vậy, trong lòng có chút hoảng sợ, liền chạy đến ôm lấy Tông Chính Liên Quân. Ca ca cũng ôm lại hắn, nhẹ giọng trấn an:
“Liên Tinh không cần sợ, ca ca ở đây.”
Sau đêm đó Tông Chính Liên Tinh phát hiện ca ca đã thay đổi. Hắn vẫn cẩn trọng quản lý mọi chuyện trong phủ, nhưng tâm tình không còn trầm trọng như trước.
Người ngoài nhìn vào Tông Chính Liên Quân vẫn là một bộ mặt ủ mày ê, nhưng Tông Chính Liên Tinh là người gần gũi với hắn nhất, lại có thể cảm nhận được sự thay đổi vi diệu ấy.
Ngày đại ca và tẩu tẩu bị hành quyết, Ninh Vương phủ vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì. Nhưng Ninh Vương và Ninh Vương phi dù đang mang bệnh vẫn cố gắng gượng dậy, dẫn hai huynh đệ ra tiền viện đứng lặng hồi lâu. Chỉ đến khi tin tức hành hình được truyền đến bọn họ mới quay trở lại trong phòng.
Đầu xuân sau bệnh tình cha mẹ có chuyển biến tốt, ca ca cũng thường xuyên dẫn hắn đến thăm hai người, cùng họ trò chuyện.
Chỉ là nhiều lần như vậy Tông Chính Liên Tinh đều bị đuổi ra ngoài trước. Còn ca ca thì ở lại, không biết đã cùng cha mẹ nói những chuyện gì.
Điều này khiến hắn có chút bất mãn.
Hắn cảm thấy cả nhà đang giấu giếm mình chuyện gì đó. Giống như lần dâng hương ở chùa miếu mấy ngày trước, hắn cũng muốn đi theo nhưng cả ca ca và mẫu thân đều không đồng ý.
Họ bảo rằng tính hắn nghịch ngợm, sợ hắn quấy nhiễu sự thanh tịnh của Phật tổ.
Tông Chính Liên Tinh không tin cái cớ này, nhưng hắn còn nhỏ nên không thể làm gì khác ngoài việc nghe theo sự sắp đặt của người lớn.
Sau khi từ chùa miếu trở về, bệnh tình của mẫu thân đột nhiên khỏi hẳn. Hắn đoán rằng ở đó chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà hắn không biết.
Điều này càng làm hắn có cảm giác bị gia đình bài xích. Hắn không thích cảm giác đó vì thế mới chạy đi tìm ca ca dò hỏi.
Thấy ca ca vẫn không chịu trả lời, Tông Chính Liên Tinh liền tự mình phân tích:
“Nương vốn dĩ không có bệnh nặng, chẳng qua trong lòng còn vương vấn ca ca và tẩu tẩu nên mới mãi không khỏe. Bây giờ người đột nhiên tốt lên, ngoài chuyện liên quan đến ca ca và tẩu tẩu ra, ta thật sự không nghĩ ra còn có điều gì có thể giúp mẫu thân giải tỏa tâm bệnh.”
Tông Chính Liên Kỳ và Tô Uyển Nhi trên danh nghĩa đã đoạn tuyệt quan hệ với Ninh Vương phủ, để tránh bị bàn tán thì ngày thường trước mặt người khác, kể cả cha mẹ Tông Chính Liên Tinh cũng chưa bao giờ gọi họ là ca ca và tẩu tẩu.