Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 47.4
Cập nhật lúc: 2025-02-28 22:56:06
Lượt xem: 31
Nhung Âm biết rõ mình chỉ có một năm thọ mệnh ở thế giới này. Hơn nữa y luôn xem nơi đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết, nên ngay từ đầu đã không có ý định can thiệp vào số phận của những nhân vật hay sự kiện trong đó. Những hiệu ứng bươm bướm mà y tạo ra về sau cũng không phải là điều y mong muốn.
Nhưng bây giờ khi nhìn vào ánh mắt chờ mong của Tông Chính Tiêu, khi nghĩ về những người đã đối xử tốt với mình, Nhung Âm mới nhận ra dù có muốn thừa nhận hay không thì y đã sớm gắn bó với thế giới này.
Nếu chỉ sống một năm mà thờ ơ lãnh đạm, cũng chỉ sống một năm nếu tận lực giúp đỡ vậy tại sao lại không sống hết mình, dùng tất cả sự nhiệt huyết để hồi đáp lại tình cảm mà thế giới này đã trao cho y?
Nhung Âm gật đầu,m nói một câu tương tự như lời Tông Chính Tiêu vừa nói:
“Chỉ cần là điều ta biết, chỉ cần ngươi muốn, ta đều sẽ nói cho ngươi.”
Tông Chính Tiêu hiểu rất rõ con người Nhung Âm, nên hắn đoán được Nhung Âm sẽ đồng ý với yêu cầu của mình. Nhưng khi thực sự nghe được những lời này, hắn vẫn không kìm được niềm vui sướng.
“Cảm ơn ngươi, Nhung Âm.”
Hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt của Nhung Âm, trịnh trọng nói.
Nhung Âm mỉm cười dịu dàng: “Không cần khách khí.”
—
Ngoài phòng.
Lục Nga sốt ruột đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía cửa phòng. Đèn dầu bên trong vẫn còn sáng nhưng một chút động tĩnh cũng không truyền ra ngoài. Nàng không biết giữa bệ hạ và chủ tử đã xảy ra chuyện gì, điều này khiến nàng càng thêm bất an.
Tứ Hỉ thấy thế bèn khuyên nhủ:
“Lục Nga, ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, ngươi cứ đi qua đi lại như vậy ta nhìn thôi cũng thấy choáng váng rồi.”
Lục Nga cau mày: “Tiểu chủ tử vẫn còn ở trong đó, ta làm sao có thể yên tâm?”
Tứ Hỉ thở dài: “Ngươi lo cái gì? Người bệ hạ coi trọng nhất chính là tiểu chủ tử. Ngươi tin hay không dù có đem tất cả chúng ta ra c.h.é.m đầu, bệ hạ cũng sẽ không để tiểu chủ tử bị thương một sợi tóc.”
Lục Nga không nói gì chỉ lạnh lùng liếc Tứ Hỉ một cái. Ánh mắt kia như đang nói: Ngươi là người của bệ hạ, đương nhiên sẽ bênh vực bệ hạ. Nhưng ta thì không nghĩ như vậy.
Tứ Hỉ: “…”
Ta nói toàn lời thật lòng! Hơn nữa rõ ràng là sự thật!
Khi hai người còn đang âm thầm lẩm bẩm trong lòng, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra.
Tông Chính Tiêu bước ra, bóng dáng cao lớn hiện ra trước mắt.
Tứ Hỉ và Lục Nga lập tức vội vàng chạy tới chờ nghe phân phó.
Tông Chính Tiêu dặn dò: “Đi lấy ít đá lạnh rồi pha thêm một ly trà quả nữa.”
Hai người đồng thanh đáp lời, không bao lâu liền mang mọi thứ đến đầy đủ.
Tông Chính Tiêu lấy một chiếc khăn sạch, bọc đá lạnh lại rồi nhẹ nhàng đắp lên mắt Nhung Âm. Hôm nay hắn khóc quá nhiều, nếu không chườm lạnh sáng mai đôi mắt sưng lên thì chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Lục Nga chu đáo nhớ ra Nhung Âm buổi tối ăn không được bao nhiêu. Giờ thấy hai vị chủ tử đã không còn căng thẳng như trước, chắc hẳn là đã hòa hảo liền chủ động mang lên một đĩa điểm tâm cùng ly trà quả.
Nhung Âm sau khi tâm trạng tốt lên thì quả thật cũng cảm thấy hơi đói, nên không từ chối mà ngoan ngoãn để Lục Nga đút cho ăn.
Mắt sưng có Tông Chính Tiêu giúp chườm lạnh, bụng đói có Lục Nga đút điểm tâm, Nhung Âm liền như một con cá mặn thoải mái dựa vào vai Tông Chính Tiêu, tận hưởng đến không thể tận hưởng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-47-4.html.]
“Ăn ít thôi, sắp đi ngủ rồi cẩn thận đầy bụng.”
Tông Chính Tiêu tính thời gian chườm lạnh xong, liền lấy đá ra đồng thời lên tiếng nhắc nhở.
Nhung Âm thoải mái nhấm nháp từng miếng điểm tâm như thể đang thưởng thức tuyệt thế mỹ vị, khiến cho tinh thần đút ăn của Lục Nga càng dâng cao, nhất thời quên mất việc phải kiểm soát lượng ăn vào.
Lục Nga chợt nhận ra hổ thẹn nói: “Là nô tỳ sơ ý quá.”
Nhung Âm trong lòng cũng âm thầm tự trách: Không thể trách Lục Nga, là ta tham ăn.
Tông Chính Tiêu bật cười, nhéo nhẹ má hắn: “Hai người các ngươi không có làm gì sai, ta chỉ nhắc nhở một chút thôi.”
Nhung Âm lầm bầm: “Vẫn là ngươi chu đáo.”
Tông Chính Tiêu nghe xong nụ cười càng thêm dịu dàng.
Lục Nga đứng bên cạnh nhìn cảnh này mà không khỏi thắc mắc: Bệ hạ sao lại có vẻ như hiểu được tiểu chủ tử đang nói gì vậy? Trước đây cũng như thế sao?
Ông cảm thấy mình như bị mất trí nhớ, đột nhiên quên mất trước đây Tông Chính Tiêu và Nhung Âm giao tiếp thế nào.
—
Rửa mặt xong, Nhung Âm bơi một vòng trong nước, đợi cái đuôi hấp thụ đủ độ ẩm mới lên bờ, tự nhiên nhào vào lòng Tông Chính Tiêu như mọi khi cùng hắn đi ngủ.
Nói rõ lòng mình xong Nhung Âm lại khôi phục dáng vẻ tùy tiện như trước, không còn cố ý giữ khoảng cách với Tông Chính Tiêu nữa. Điều này khiến hắn yên tâm không ít.
Dù đã chườm đá qua đêm nhưng sáng hôm sau đôi mắt Nhung Âm vẫn hơi sưng, hơn nữa còn vương chút cảm giác cay xè khiến y cả ngày uể oải ỉu xìu.
Tông Chính Tiêu không quấy rầy y, chỉ yên lặng xử lý tấu chương để Nhung Âm nằm bên cạnh ngủ bù.
Không bao lâu, mùa xuân chớm đến.
Để thể hiện sự coi trọng đối với nông nghiệp, Tông Chính Tiêu đích thân xuống ruộng cày đất. Dân chúng kéo đến xem rất đông, ai nấy đều cảm động và tán dương hành động này của hoàng đế.
Trước khi hồi cung, Tông Chính Tiêu còn tiện tay bẻ một nhành liễu vừa nảy lộc bên đường, mang về tặng cho Nhung Âm để hắn cũng có thể cảm nhận chút hơi thở mùa xuân bên ngoài cung.
Nhung Âm rất thích món quà này.
Lục Nga tìm một bình sứ cao cổ, rót nước vào rồi đặt lên bàn con. Nhung Âm tự tay cắm nhành liễu vào trong bình, ngắm nhìn nó đầy trân trọng.
“Cảm ơn Lục Nga.”
Nhung Âm nhìn Lục Nga mỉm cười, giọng nói còn có chút trúc trắc, nghe như một đứa trẻ mới tập nói chưa lâu.
Dù không phải lần đầu tiên nghe Nhung Âm mở miệng, nhưng trái tim Lục Nga vẫn không kìm được mà rung lên một chút. Từ ngày bệ hạ và tiểu chủ tử hòa hảo, bệ hạ liền công khai dạy tiểu chủ tử nói chuyện ngay trước mặt bọn họ.
Ban đầu Lục Nga và mọi người đều không nghĩ việc này có thể thành công. Trước đây ai cũng nói tiểu chủ tử không hiểu tiếng người, hơn nữa ngày nào cũng ở bên cạnh bọn họ, nhưng chưa từng thấy y học theo cách họ nói chuyện.
Thế mà điều khiến bọn họ kinh ngạc chính là không bao lâu sau, tiểu chủ tử thật sự có thể nói chuyện như con người.
Lần đầu y gọi “Lục Nga” bằng chính giọng nói của mình, nàng thấy như lần đầu tiên nghe con ruột gọi “nương.” Cảm động đến mức nước mắt lưng tròng.