Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 47.2

Cập nhật lúc: 2025-02-28 22:13:05
Lượt xem: 18

Tông Chính Tiêu thấy y có vẻ lo lắng, liền nhẹ giọng trấn an:

“Yên tâm, ngoài tên của ngươi ra, ngươi không tiết lộ thêm điều gì về bản thân cả. Hơn nữa khi say rượu, ngươi cũng không làm loạn hay phát điên mà ngoan ngoãn vô cùng. Hành động quá đáng nhất chắc chỉ là đòi ta tặng cho ngươi một món đồ ngươi mới chịu đi ngủ. Chính là miếng ngọc bội mà ngươi đang đeo trên cổ.”

Về những lời nói và hành động mập mờ giữa hai người trong hai lần đó, Tông Chính Tiêu tạm thời chọn cách giấu đi.

Nhung Âm hơi đỏ mặt. Sao y lại thành ra kẻ tham của thế này? Rõ ràng từ trước đến nay, y có yêu tiền nhưng luôn giữ đạo nghĩa cơ mà!

“Vậy ta trả lại ngọc bội cho ngươi.” Nhung Âm nói rồi định tháo xuống.

Tông Chính Tiêu vội vàng ngăn lại:

“Không cần. Đây là ta tặng cho ngươi, cứ giữ lại đi.”

Hắn vẫn nhớ rõ, lúc say Nhung Âm đã nói rằng y rất trân quý miếng ngọc bội này.

“Được.” Nhung Âm thu tay về, để che giấu sự xấu hổ y cầm chén trà lên nhấp một ngụm.

Tông Chính Tiêu thấy Nhung Âm chịu nói chuyện với mình nhiều hơn, liền suy nghĩ một chút rồi lấy hết dũng khí nói:

“Ta có vài điều muốn hỏi ngươi. Nếu ngươi muốn trả lời thì trả lời, không muốn thì ta cũng sẽ không ép. Được chứ?”

Nhung Âm cầm chén trà, khẽ “ừ” một tiếng coi như đồng ý.

Tim Tông Chính Tiêu đập nhanh hơn một chút. Hắn đang rất kích động, bởi vì sắp có được câu trả lời mà hắn đã tìm kiếm bấy lâu nay.

Hắn hỏi:

“Ngươi đến từ đâu?”

Nhung Âm không trả lời, nội tâm cũng chẳng có chút d.a.o động nào.

Tông Chính Tiêu cho rằng y không muốn nói, nhưng cũng không thất vọng, liền tiếp tục hỏi:

“Ngươi đã đến thế giới này bằng cách nào?”

Nhung Âm vẫn im lặng.

Tông Chính Tiêu lại hỏi:

“Ngươi từng nói rằng mình đã đọc về ta, về những người khác và kết cục của quốc gia này trong một cuốn sách. Cuốn sách đó là sách lịch sử hay một loại thư tịch đặc biệt nào khác?”

Lần này Nhung Âm không tiếp tục im lặng nữa. Y nhìn thẳng vào Tông Chính Tiêu, sắc mặt trầm trọng khó khăn mở miệng:

“Vừa rồi ta không trả lời câu hỏi của ngươi là vì ta đang do dự. Bởi vì sự thật có lẽ sẽ quá tàn khốc đối với ngươi, có thể sẽ làm đảo lộn nhận thức của ngươi, thậm chí khiến ngươi hoài nghi cả thế giới này… Ta không muốn làm tổn thương ngươi.”

Tông Chính Tiêu ban đầu còn có chút bất an khi nghe Nhung Âm nói, nhưng đến khi y thốt ra câu “Ta không muốn làm tổn thương ngươi”, tâm trạng Tông Chính Tiêu bỗng nhiên bình ổn lại. Dù sự thật có ra sao, hắn chỉ cần biết rằng Nhung Âm đứng về phía hắn là đủ.

“Không sao cả, ngươi cứ nói đi. Đây là lựa chọn của ta, hậu quả thế nào ta sẽ tự mình gánh chịu, ngươi không cần lo lắng.” Giọng điệu Tông Chính Tiêu nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn.

Ở bên cạnh Tông Chính Tiêu một thời gian, Nhung Âm hiểu rõ hắn không phải người yếu đuối. Hiện giờ lại được hắn bảo đảm như vậy, Nhung Âm cũng không còn lý do để do dự nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-47-2.html.]

Y hít sâu vài lần, sau đó chậm rãi nói:

“Ta đến từ tương lai, nhưng không phải tương lai của thế giới này. Ta đã cứu một đứa trẻ c.h.ế.t đuối, nhưng chính mình lại không cẩn thận mà c.h.ế.t đuối theo. Ông trời thấy ta đáng thương, liền đưa hồn ta nhập vào thân thể một giao nhân vừa mới qua đời ở thế giới này. Còn về cuốn sách ghi lại tương lai của thế giới này…”

Nhung Âm nói đến đây thì tạm ngừng vài giây, liếc nhìn Tông Chính Tiêu một cái, thấy hắn vẫn còn khá bình tĩnh mới tiếp tục:

“Cuốn sách ta nói đến, thực ra là một quyển tiểu thuyết, cũng chính là thứ mà các ngươi gọi là thoại bản. Ngươi, Lục Nga, Tông Chính Liên Kỳ, Tô Uyển Nhi… tất cả đều là nhân vật trong thoại bản đó. Vì ta đã đọc qua cuốn thoại bản này nên mới biết vận mệnh của các ngươi và tương lai của quốc gia này.”

Càng nói, tốc độ của Nhung Âm càng nhanh, như thể chỉ cần chậm một nhịp thôi, chính y cũng sẽ bị những lời này thiêu đốt.

Y  cúi xuống, không dám nhìn phản ứng của Tông Chính Tiêu.

Mà Tông Chính Tiêu sau khi nghe xong cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Có lẽ là vì quá mức kinh hãi.

Cũng có lẽ… hắn sắp sụp đổ rồi.

Dù sao không phải nhân vật nào trong các tác phẩm nghệ thuật cũng có thể chấp nhận được sự thật rằng “bức tường thứ tư” đã bị phá vỡ. Nhận thức bị đảo lộn, thế giới quan sụp đổ trở nên điên loạn cũng không phải là điều không thể xảy ra.

Cũng không biết đã qua bao lâu, đến khi tách trà trong tay Nhung Âm gần như nguội lạnh, y mới nghe thấy Tông Chính Tiêu mở miệng.

“Ngươi nói… ngươi là vì cứu người mà c.h.ế.t đuối?”

“A?” Nhung Âm tròn mắt ngạc nhiên. Không phải lúc này trọng điểm nên là thân phận của hắn sao? Vì sao Tông Chính Tiêu lại quan tâm đến một chi tiết vụn vặt như vậy?

Bị sự hiếu kỳ thôi thúc, Nhung Âm ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Tông Chính Tiêu vẫn im lặng nhìn y. Biểu cảm không có gì thay đổi so với trước đó, nhưng trong đôi mắt kia nỗi đau cùng xót xa lại hiện rõ đến mức sắp tràn ra ngoài.

Tim Nhung Âm như bị một chiếc búa nhẹ nhàng gõ xuống, đau âm ỉ nhưng nhiều hơn là một cảm giác chua xót và vi diệu mà y tạm thời không thể hiểu được.

Tựa như trong lòng có thứ gì đó sắp phá đất mà chui lên, khiến y bất giác hoảng loạn. Nhung Âm cười gượng cố làm ra vẻ thoải mái:

“Ai nha, ta nói sai rồi. Thực ra, nói chính xác thì, ta còn chưa c.h.ế.t đuối đã bị ông trời kéo đến đây, căn bản chưa kịp thực sự trải qua nỗi thống khổ của cái c.h.ế.t đâu.”

Nhưng sắc mặt Tông Chính Tiêu không vì những lời đó mà dịu đi. Hắn khô khốc cất giọng, giọng nói có chút khàn đi:

“Chắc hẳn là rất đau đớn đúng không? Trước khi được cứu vớt, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị tử vong nhấn chìm.”

Nhung Âm sững sờ.

Y nhìn chằm chằm Tông Chính Tiêu, khóe môi hơi run rồi chậm rãi cụp xuống.

Trong chớp mắt khoé mắt y liền đỏ hoe.

“Tông Chính Tiêu, ngươi… sao lại đáng ghét như vậy chứ…”

——

Ẻm mắng iu 🥹

 

Loading...