Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 47.1
Cập nhật lúc: 2025-02-28 16:58:51
Lượt xem: 24
Nhung Âm liếc nhìn Tông Chính Tiêu một cái, rồi chỉ lặng lẽ gật đầu.
Bữa tối nay so với thường ngày có phần trầm lặng hơn. Nhung Âm vẫn ngoan ngoãn để Tông Chính Tiêu đút cho ăn, chỉ là khuôn mặt không hề biểu lộ cảm xúc, ăn cũng ít hơn mọi khi.
Sau khi đút cho Nhung Âm, bản thân Tông Chính Tiêu cũng chỉ dùng vài miếng qua loa, sau đó ra lệnh cho cung nhân dọn hết thức ăn còn dư lại.
Các cung nhân đều cảm nhận được bầu không khí không đúng, ai nấy vội vàng thu lại thần sắc, cẩn trọng từng hành động, sợ vô ý làm bệ hạ không vui mà rước lấy phạt.
Đợi cung nhân thu dọn xong Tông Chính Tiêu quay sang Tứ Hỉ, trầm giọng nói:
“Ra ngoài hết đi, không có lệnh của trẫm không ai được phép vào.”
“Tuân chỉ.” Tứ Hỉ lập tức đáp lời.
Lục Nga đứng một bên vẻ mặt do dự như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tứ Hỉ thầm kêu khổ nghĩ bụng: Vừa nãy chủ tử ôm ngươi, bệ hạ đã không vui rồi. Nếu ngươi còn phạm sai lầm nữa, chẳng phải tự đ.â.m đầu vào lưỡi đao sao?
Ông vừa định kéo Lục Nga rời đi thì Nhung Âm đã lên tiếng trước. Y vẫy tay với Lục Nga, ra hiệu bảo nàng lui ra ngoài đồng thời khẽ mỉm cười như muốn trấn an: Không cần lo lắng cho ta.
Lục Nga không dám trái lệnh Nhung Âm, đành bất đắc dĩ gật đầu rời đi.
Cánh cửa lớn chậm rãi khép lại, trong phòng giờ chỉ còn lại hai người lặng lẽ đối diện nhau. Một lúc lâu không ai mở miệng trước.
Cuối cùng vẫn là Tông Chính Tiêu không nhịn được. Hắn giơ tay định rót trà cho Nhung Âm, nhưng vô ý đụng vào vết thương trên tay. Một cơn đau nhói truyền đến, khiến hắn theo phản xạ khẽ nhíu mày, hít vào một hơi lạnh.
Không rõ là vô tình hay cố ý, nhưng động tác ấy khiến đôi mắt vốn tĩnh mịch của Nhung Âm cuối cùng cũng gợn lên một tia d.a.o động. Giọng y có chút áy náy:
“Có đau lắm không?”
Tông Chính Tiêu khẽ cười:
“Vẫn ổn.”
Nhung Âm nhìn bờ vai của hắn, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp. Tông Chính Tiêu lên tiếng trước:
“Ngươi không cần cảm thấy ngượng ngùng hay áy náy với ta. Là ta đã giấu giếm và lừa gạt ngươi trước, ngươi tức giận cũng là lẽ đương nhiên. Chỉ cần có thể khiến ngươi nguôi giận, đừng nói là cắn ta, dù có ăn sống ta cũng không quá đáng.”
Nhung Âm liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói:
“Ta không ăn thịt người.”
Tông Chính Tiêu mỉm cười:
“Ừ, ta biết. Ngươi thích ăn thịt cá.”
Nhớ lại từ khi mình đến thế giới này, gần như mỗi bữa ăn đều do Tông Chính Tiêu đút, Nhung Âm vốn dĩ có chút oán giận vì bị lừa gạt. Nhưng lúc này cơn giận ấy cũng nguôi ngoai phần nào.
Y thở dài, chủ động hỏi vấn đề mà bản thân đã tò mò cả buổi trưa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-47-1.html.]
“Về ta, ngươi biết được bao nhiêu?”
Tông Chính Tiêu thành thật trả lời:
“Ngươi đến từ một thế giới khác, hơn nữa, ngươi vốn không phải là giao nhân, chỉ là tạm thời mượn thân xác này để tồn tại. Ngươi đã đọc một quyển sách, trong đó có nhắc đến ta, Tông Chính Liên Kỳ, Tô Uyển Nhi, cũng như tương lai của quốc gia này. Ngoài ra, ngươi còn biết rất nhiều thứ mà ta chưa từng nghe qua, như cách làm băng, chế tạo giấy, than đá, hỏa dược, …”
Những điều này quả thực đều là những gì Nhung Âm đã suy nghĩ sau khi xuyên vào cuốn sách, vậy mà Tông Chính Tiêu lại có thể nghe được tất cả.
Nhung Âm hỏi: “Ngươi đã dùng phương pháp ta nói để làm băng?”
Y nhớ rất rõ, không lâu sau khi trong lòng nghĩ đến cách làm băng, xung quanh liền xuất hiện ngày càng nhiều băng hơn.
“Đúng vậy. Xin lỗi, ta đã sử dụng phương pháp của ngươi mà chưa được sự cho phép.” Tông Chính Tiêu thẳng thắn đáp. “Trẫm ngồi trên ngai vàng chưa được bao lâu, quốc khố thì trống rỗng, nên đã dựa vào phương pháp làm băng của ngươi để kiếm tiền, cũng nhờ đó mà có được danh tiếng tốt trong dân gian. Tất cả những điều này đều là công lao của ngươi. Ta vẫn luôn ghi nhớ, vì vậy bất cứ khi nào ngươi có yêu cầu gì, ta đều sẽ cố gắng đáp ứng.”
Như sợ Nhung Âm sẽ tức giận vì hành động tự ý quyết định của mình, Tông Chính Tiêu không ngừng nói những lời tốt đẹp. Sau đó hắn có chút căng thẳng nhìn y.
Nhung Âm không có nhiều cảm xúc, bình thản đáp:
“Những kiến thức đó cũng là ta học được từ người khác, không phải của riêng ta. Ngươi muốn dùng thì cứ dùng, không cần xin lỗi.”
Nghe vậy Tông Chính Tiêu khẽ thở phào nhẹ nhõm. Hắn không quan tâm đến chuyện lợi ích, dù Nhung Âm có muốn lấy hết tiền bán băng đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không tiếc. Điều hắn sợ nhất là Nhung Âm vì chuyện này mà chán ghét hoặc oán hận hắn.
Nhưng hắn vẫn kiên trì phản bác quan điểm của Nhung Âm: “Sư phụ có được học vấn là nhờ sư tổ truyền thụ, nhưng khi sư phụ dạy lại cho đồ đệ, đồ đệ phải kính trọng và biết ơn. Huống hồ ta còn xem như đã học lén, vậy lại càng sai hơn. Ngươi không cần khiêm tốn.”
Những lời này của hắn thực ra cũng không sai. Nhung Âm không giỏi ăn nói, chỉ có thể đáp:
“Ngươi muốn nghĩ thế nào thì tùy ngươi.”
Nhìn dáng vẻ có phần ngốc nghếch của y, Tông Chính Tiêu thoáng nảy sinh ý muốn véo má, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại, hắn chỉ có thể âm thầm đè nén ý nghĩ trong lòng.
“Đúng rồi, suýt nữa thì quên nói cho ngươi biết ta đã biết tên của ngươi rồi.”
Tông Chính Tiêu cười nói khi bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Nhung Âm:
“Thực ra, ngay lần đầu tiên ngươi say rượu, ngươi đã nói cho ta biết rồi. Ta cũng từ lúc đó mà biết được.”
Nhung Âm nhớ lại hai lần mình uống say đến mức chẳng còn nhớ gì, trong lòng bất giác hoảng loạn:
“Trừ tên ra, ta còn nói gì với ngươi nữa?”
Hắn sẽ không làm ra chuyện gì mất mặt chứ?
Ánh mắt Nhung Âm rơi xuống miếng ngọc bội đang đeo trên cổ mình. Đó là thứ mà Tông Chính Tiêu đã đưa cho y sau lần đầu tiên y uống say. Đến tận bây giờ y vẫn không rõ đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.