Không bao lâu trôi qua, lâu đến mức vết thương vai Tông Chính Tiêu tê dại, lâu đến mức bầu trời đầy , lâu đến mức mái tóc ướt của cả hai gió lạnh thổi đến gần như khô , Nhung Âm mới chậm rãi buông miệng .
Nửa khuôn mặt y dính đầy m.á.u của Tông Chính Tiêu, đôi môi đỏ tươi kết hợp với chiếc răng nanh sắc bén khiến y trông chẳng khác nào một lệ quỷ bò lên từ địa ngục, yêu dị đáng sợ.
Tông Chính Tiêu mất m.á.u lạnh đến sắc mặt tái nhợt. Hắn vén một lọn tóc rối dính má Nhung Âm, dịu dàng hỏi:
“Trễ thế , đói bụng ?”
Nhung Âm chỉ lặng lẽ , đáp.
Tông Chính Tiêu thử thăm dò thêm một câu:
“Ta gọi Lục Nga đến hầu hạ ngươi rửa mặt, xong ăn cơm nhé?”
Lúc Nhung Âm cuối cùng cũng phản ứng, khẽ gật đầu.
Tông Chính Tiêu gọi Tứ Hỉ, nãy giờ vẫn trốn xa quan sát tình hình đến. Tứ Hỉ dẫn theo Lục Nga gần, thấy cảnh tượng mắt liền sợ đến mức suýt nữa trượt chân ngã xuống. Phải đến khi Tông Chính Tiêu trừng một cái, ông mới luống cuống lấy bình tĩnh.
Lục Nga cũng suýt hét lên kinh hãi, may mà kịp thời lấy tay bịt miệng .
Tứ Hỉ lắp bắp: “Bệ hạ… lão nô… lão nô gọi thái y ngay!”
Tông Chính Tiêu định từ chối, chỉ định bảo mang ít thuốc trị thương đến bôi là . ngờ Nhung Âm khẽ kéo góc áo , giọng yếu ớt vang lên trong lòng :
Để gọi thái y đến xem vết thương cho ngươi .
Tông Chính Tiêu lúc thể là ngoan ngoãn lời Nhung Âm. Nghe liền nuốt lời định , chỉ dặn:
“Đưa thái y đến thư phòng bên cạnh chờ .”
“Tuân lệnh!” Tứ Hỉ hoảng hốt chạy .
Tông Chính Tiêu sang dặn Lục Nga:
“Đưa chủ tử các ngươi về rửa mặt .”
Lục Nga cúi đầu đáp , đó đỡ Nhung Âm trở về phòng, sai cung nữ mang nước ấm đến tự nhúng khăn vải mềm, nhẹ nhàng lau vết m.á.u mặt Nhung Âm.
Nhung Âm biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt vẫn chút đờ đẫn. Nhìn bộ dạng của y, Lục Nga nhịn mà rơi nước mắt.
“Chủ tử… Người và bệ hạ rốt cuộc xảy chuyện gì ?”
Từ buổi chiều, khi phát hiện Nhung Âm cắn nát ngón tay , Lục Nga cảm thấy gì đó . Đến khi chứng kiến Nhung Âm vì trốn Tông Chính Tiêu mà lao xuống nước, cảm giác bất an trong lòng nàng lập tức tăng lên gấp bội.
Tiếc rằng nàng chỉ thể lo lắng trong im lặng, Tứ Hỉ kéo chỗ khác. Nếu khi đó nàng lên tiếng lẽ chuyện phát triển thành như bây giờ.
Lục Nga cẩn thận kiểm tra, xác nhận rằng Nhung Âm thương. Máu mặt y đều là của Tông Chính Tiêu. Ngược bệ hạ mới là thương nặng, cả nửa đều ướt đẫm máu, quần áo n.g.ự.c cũng cào rách trông vô cùng đáng sợ.
Những vết thương , đương nhiên đều do Nhung Âm gây . Lục Nga hề cảm thấy Nhung Âm .
Chủ tử của nàng vốn ngoan ngoãn và ôn nhu như thế, chắc chắn là bệ hạ chuyện gì đúng, ép đến mức Nhung Âm thể phản kháng. Nếu vì bệ hạ thương mà vẫn giữ thái độ bình tĩnh như ? Không chừng chính là vì chột !
Lục Nga kiên định về phía Nhung Âm.
Thật ở một góc độ nào đó nàng thấu chân tướng.
Sau khi cẩn thận lau sạch vết m.á.u mặt Nhung Âm và chải tóc cho y, Nhung Âm cuối cùng cũng khôi phục vẻ ngoài sạch sẽ, đáng yêu như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-46-4.html.]
Chỉ là gương mặt xinh vẫn chút biểu cảm nào.
Lục Nga quá giới hạn, đưa tay xoa đầu Nhung Âm :
“Chủ tử đừng sợ, bệ hạ sẽ . Hơn nữa ngươi cũng gì sai cả.”
Tiểu cung nữ bên cạnh giật giật khóe miệng: Lục Nga cô cô, ngươi cứ thẳng thắn như thật sự ?
“Ưm…” Nhung Âm khẽ hừ một tiếng như con mèo nhỏ, giơ tay ôm lấy eo Lục Nga vùi mặt lòng nàng.
Lục Nga sững sờ trong giây lát, đó khuôn mặt dịu . Nàng nhẹ nhàng vỗ về lưng Nhung Âm, giống như một tỷ tỷ đang an ủi nhỏ bé thiếu cảm giác an .
Tình mẫu tử ấm áp như thế, nào tuổi tác giới hạn?
Khi Tông Chính Tiêu bước , Nhung Âm vẫn ôm chặt lấy Lục Nga chịu buông tay.
Tứ Hỉ đang phong hàn liền ho lớn một tiếng để nhắc nhở bọn họ chú ý một chút. đầu tiên lên tiếng là Tông Chính Tiêu:
“Ngươi bệnh ?”
Tứ Hỉ sửng sốt: “Không .”
Tông Chính Tiêu lạnh mặt dạy bảo: “Vậy ngươi ho cái gì?”
=)))))))
Tứ Hỉ: “……”
Ta thật oan uổng mà! Rõ ràng là thấy Nhung Âm ôm ấp Lục Nga liền vui, lão nô đang giúp đấy, mà mắng …
Tứ Hỉ đành vội vàng chữa cháy: “Lão nô chỉ là… cổ họng ngứa một chút.” Dù cũng ngoan ngoãn gánh tội thôi.
May mắn là Lục Nga hiểu chuyện, kịp thời buông Nhung Âm hành lễ với Tông Chính Tiêu lui về một bên.
Nàng sợ phạt, chỉ sợ bệ hạ vui trút giận lên chủ tử mà thôi.
Tông Chính Tiêu cũng nhanh chóng chỉnh dáng vẻ, mái tóc còn ướt một nửa buộc gọn bằng dây cột tóc, y phục rộng thùng thình màu sắc nhã nhặn. Trên vẫn còn phảng phất mùi thuốc.
Vừa lão thái y đến xem bệnh, thấy Tông Chính Tiêu đầy m.á.u còn tưởng rằng đâm. Nếu nhờ Tứ Hỉ kịp thời giải thích e rằng lão hô to “Hộ giá!” .
Nhung Âm cắn mạnh, bả vai của Tông Chính Tiêu gần như thể nổi nữa. Đây là đầu tiên lão thái y thấy bệ hạ thương nặng đến . Khi băng bó và bôi thuốc cho lão còn toát cả mồ hôi lạnh.
Tứ Hỉ rõ Tông Chính Tiêu thương thế nào, nhưng dấu răng cùng vết cào n.g.ự.c cũng khó đoán là ai tay.
Trước khi rời lão thái y nhận lệnh từ Tông Chính Tiêu: giữ kín chuyện , tiết lộ ngoài. Lão lập tức chút chậm trễ.
Dù Tông Chính Tiêu căn dặn, lão thái y cũng chẳng dám bàn luận chuyện riêng của hoàng thượng, trừ khi chán sống.
Tông Chính Tiêu bước đến mặt Nhung Âm, đưa tay nâng cằm y lên, xác nhận vết m.á.u rửa sạch sẽ mới :
“Chúng ăn cơm nhé?”
—-
Ảnh sợ bé iu giận nên giờ cái gì cũng hỏi ý kiến =)))