Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 46.3

Cập nhật lúc: 2025-02-28 12:50:24
Lượt xem: 8

May mà hắn kịp thời buông tay, nếu không một khi Nhung Âm mất đi lý trí, chắc chắn sẽ cào hắn đến mức rách cả mảng thịt. Hơn nữa, cái đuôi của giao nhân cũng không thể xem thường, dù không dùng hết sức chỉ cần vỗ nhẹ một cái cũng đủ để làm gãy vài chiếc xương sườn của hắn.

Nhân lúc Tông Chính Tiêu chưa kịp phản ứng, Nhung Âm dốc toàn lực bơi về hướng ngược lại, hận không thể thoát thân ngay lập tức, chạy trốn đến tận chân trời.

Thế nhưng, dù hồ nước có lớn đến đâu cũng có giới hạn. Chẳng mấy chốc, Nhung Âm đã chạm đến mép đình. Y vội bò lên bậc thềm, quay người lại nhìn, vốn tưởng rằng Tông Chính Tiêu sẽ đuổi theo. Nhưng ngoài dự đoán, hắn vẫn còn ở trong nước!

Trời đã gần tối, dưới ánh mặt trời mỏng manh còn sót lại Nhung Âm trông thấy bóng dáng kia trong làn nước.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng y cảm thấy bóng dáng ấy đang run rẩy.

Con người không giống giao nhân, không thể nín thở dưới nước quá lâu. Hơn nữa, lúc nãy Tông Chính Tiêu nhảy xuống theo y hoàn toàn không có động tác làm nóng cơ thể, như vậy rất dễ bị chuột rút.

Chưa kể, vừa rồi y còn cào Tông Chính Tiêu một cái… Lẽ nào đã gây ra vấn đề gì sao?

Nhung Âm nhìn chằm chằm vào bóng dáng trong nước, thấy y hoàn toàn không có dấu hiệu trồi lên. Sự lo lắng dành cho Tông Chính Tiêu rốt cuộc đã lấn át nỗi sợ hãi trong lòng. Y xoay người nhảy xuống nước, bơi về phía đối phương.

Đến gần rồi Nhung Âm mới phát hiện Tông Chính Tiêu vẫn bất động trôi lơ lửng trong nước, đôi mắt nhắm chặt như thể đã mất đi ý thức.

Nhung Âm hoảng hốt đến mức không kịp suy nghĩ gì, vội ôm lấy eo Tông Chính Tiêu kéo hắn trở lại bờ.

Vừa bò lên bậc thềm Nhung Âm còn chưa kịp xoay người xem tình trạng của Tông Chính Tiêu thì bất ngờ cảm thấy hai cánh tay từ phía sau vươn tới, siết chặt lấy y, ôm y vào lòng.

Nhung Âm trợn to mắt, Tông Chính Tiêu không hề c.h.ế.t đuối, y lại bị lừa rồi!

“A!” Nhung Âm định giở lại trò cũ giơ tay cào người, nhưng Tông Chính Tiêu đã nhanh hơn một bước, từ phía sau khóa chặt hai tay y lại. Hơi thở nặng nề, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai:

“Ngươi nghĩ chạy trốn có ích sao? Cả tòa hoàng cung này đều là của ta, ngươi cảm thấy mình có thể trốn đi đâu?”

Giọng điệu của hắn có chút nghiêm khắc, giống như đang dạy dỗ một đứa trẻ bướng bỉnh không chịu nghe lời.

Nhung Âm tức giận nghĩ thầm: Không cần ngươi lo! Mau buông ta ra!

Tông Chính Tiêu siết chặt vòng tay, môi gần như chạm vào tai Nhung Âm, chậm rãi nói:

“Ngươi muốn trốn ta, vậy dựa vào đâu mà ta không thể giữ ngươi?”

Nhung Âm gấp đến mức nước mắt sắp trào ra: Ngươi xem ngươi kìa! Rõ ràng có thể nghe thấy tiếng lòng của ta, thế mà vẫn luôn giả vờ như không biết! Ta ghét ngươi!

Thực ra so với chán ghét, Nhung Âm càng sợ hãi hơn, chỉ là y không dám thừa nhận mà thôi.

“Chán ghét ta mà vẫn quay lại cứu ta?” Tông Chính Tiêu cười nhạt trêu chọc. “Sao không trực tiếp để ta c.h.ế.t đuối luôn đi?”

Nhung Âm tức giận quát: Ngươi còn dám nhắc đến chuyện đó! Ngươi lại lừa ta một lần nữa!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-46-3.html.]

Tông Chính Tiêu tỏ vẻ đương nhiên: “Ta cũng bất đắc dĩ thôi, ai bảo ngươi cứ trốn tránh ta.”

Nhung Âm bị sự trơ trẽn của hắn làm cho tức đến phát run. y quay đầu lại, rốt cuộc không nhịn được nữa, trực tiếp mở miệng nói:

“Ngươi thật không biết xấu hổ.”

Đây là lần đầu tiên khi đang tỉnh táo, Nhung Âm nói với Tông Chính Tiêu một câu hoàn chỉnh. Dù rằng đó là lời mắng chửi, nhưng Tông Chính Tiêu vẫn cảm thấy rất vui.

Thế nhưng khi hắn nhìn thấy hốc mắt Nhung Âm đỏ hoe, nước mắt lăn dài xuống, nụ cười trên môi hắn lập tức tắt ngấm.

“Ngươi… sao lại khóc?”

Tông Chính Tiêu vội buông Nhung Âm ra, xoay người y lại để đối mặt với mình. Hắn nâng mặt Nhung Âm lên, vừa lau nước mắt cho y vừa áy náy nói:

“ xin lỗi, ta không nên lừa ngươi. Đừng khóc nữa, được không?”

Dù đã được tự do nhưng Nhung Âm không bỏ chạy, cũng không tiếp tục mắng hắn, thậm chí đến cả tiếng lòng cũng không còn.

Hắn chỉ trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Tông Chính Tiêu không nói một lời. Nước mắt từng giọt rơi xuống như chuỗi trân châu bị đứt đoạn, gương mặt lộ rõ sự ấm ức nhưng vẫn quật cường.

Tông Chính Tiêu hoảng hốt, hắn cố gắng lau nước mắt cho Nhung Âm, nhưng nước mắt cứ chảy mãi không ngừng. Hắn muốn dỗ dành nhưng lại không biết phải nói gì. Bất lực, hắn chỉ có thể kéo Nhung Âm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng y, chân thành xin lỗi:

“Thực xin lỗi, đều là ta sai. Nếu ngươi ghét ta cứ mắng ta, đánh ta cũng được, muốn đánh thế nào cũng được, chỉ cần đừng nghẹn uất trong lòng có được không?”

Tông Chính Tiêu vừa dứt lời, Nhung Âm liền thút thít nức nở hỏi:

“Thật chứ?”

Tông Chính Tiêu gật đầu: “Thật.”

Lời còn chưa kịp dứt, Nhung Âm đột nhiên há miệng, cắn mạnh vào vai hắn.

Đây không phải lần đầu tiên Nhung Âm cắn vai Tông Chính Tiêu, nhưng lần này lại là mạnh nhất. Chỉ trong chốc lát, m.á.u tươi đã rỉ ra nơi khóe miệng Nhung Âm, đủ để thấy y đã dùng sức đến mức nào.

Thế nhưng Tông Chính Tiêu chẳng những không kêu đau, ngay cả chân mày cũng không hề nhíu lại.

“Hức …” Nhung Âm vừa cắn vừa khóc, nước mắt hòa lẫn vào vết m.á.u trên vai Tông Chính Tiêu.

Tông Chính Tiêu nhẹ nhàng xoa tóc y, lặng lẽ an ủi nỗi bất an cùng sợ hãi trong lòng y.

 

Loading...