Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 46.2
Cập nhật lúc: 2025-02-28 09:43:51
Lượt xem: 13
Quả nhiên bất kỳ chuyện gì khi cân nhắc kỹ cũng không chịu nổi. Những hành động trước đây vốn thấy bình thường, bây giờ nhìn lại mới nhận ra thật nực cười.
Chuyện này đã không thể dùng lẽ thường để giải thích nữa, đây tuyệt đối không phải trùng hợp.
Dù rất khó để chấp nhận, nhưng sự thật là… Tông Chính Tiêu dường như có thể nghe được tiếng lòng của y.
Một vị ngọt tanh lan ra trong miệng, Nhung Âm mở to mắt mới phát hiện, hóa ra vì quá mức kinh hãi y đã vô thức cắn nát ngón tay.
Cũng may vết thương không sâu, y chỉ cần l.i.ế.m vài cái là m.á.u ngừng chảy.
Sự thật này khiến Nhung Âm choáng váng, nhất thời không biết phải làm gì.
Chạy trốn? Đừng nói đến chuyện có thoát ra được hay không, chỉ riêng việc y không thể rời khỏi nước đã đủ khiến ý nghĩ này trở nên hoang đường, e rằng chưa ra khỏi hoàng cung được bao xa đã c.h.ế.t khát rồi.
Nếu vậy chẳng cần đợi đến một năm sau để bị xử lý, y tự tìm c.h.ế.t luôn có phải hơn không?
Nhung Âm nhìn quanh bốn phía đều là nước, dễ nhất có lẽ là c.h.ế.t đuối. Nhưng vấn đề là… muốn một giao nhân c.h.ế.t đuối e rằng khó ngang lên trời.
Không c.h.ế.t đuối được, vậy chỉ còn cách…
Ánh mắt y rơi xuống cột đình bên cạnh: vững chãi, chắc chắn, nếu đập đầu vào hẳn là đủ mạnh để một kích mất mạng.
Y hít sâu một hơi âm thầm lấy đà, chuẩn bị thử xem sao.
Đúng lúc này, bên ngoài đình vang lên giọng của Lục Nga:
“Chủ tử.”
Nhung Âm ngẩng đầu, thấy nàng đang bưng trà và điểm tâm bước đến. Nhìn thấy sắc mặt u không ổn, Lục Nga lo lắng hỏi:
“Chủ tử, ngài có chỗ nào không khỏe sao?”
“A…”
Đôi mắt Nhung Âm hoe đỏ, giọng nói mang theo chút uất ức.
Đây là lần đầu tiên hắn bộc lộ sự yếu đuối, bất lực trước mặt Lục Nga. Nhìn thấy dáng vẻ này nàng không khỏi mềm lòng.
Lục Nga lập tức đặt khay xuống, đỡ lấy vai Nhung Âm, cẩn thận quan sát y từ đầu đến chân. Cuối cùng nàng phát hiện vết thương trên ngón trỏ phải của y, trên đó còn in rõ dấu răng.
Nhìn vết cắn, ngoài hàm răng của Nhung Âm ra thì không thể là của ai khác.
Lục Nga vừa kinh ngạc vừa khó hiểu:
“Chủ tử, sao ngài lại tự cắn mình? Đau lắm đó.”
Thực ra chỉ là một vết thương nhỏ, m.á.u cũng không chảy nhiều, nhưng trong mắt Lục Nga, Nhung Âm giống như một búp bê sứ mong manh cần được bảo vệ. Dù chỉ là một vết xước nhỏ nàng cũng xót xa vô cùng.
Nhung Âm khó chịu không phải vì vết thương nhỏ này, nhưng thấy Lục Nga quan tâm mình như vậy y cũng không kìm nén cảm xúc, cố ý chớp mắt làm ra vẻ mắt ướt nước.
“Chủ tử, đừng khóc, đừng khóc mà.”
Lục Nga vội vàng lau nước mắt cho y, đồng thời xoay người dặn cung nữ bên ngoài đi lấy thuốc trị thương.
Không bao lâu sau, cung nữ mang thuốc trở lại. Lục Nga cẩn thận nâng tay Nhung Âm, hoàn toàn không để ý đến móng tay sắc nhọn hay làn da trắng nhợt khác thường của y. Nàng nhón lấy một que gỗ nhỏ, nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên vết thương đang dần khép miệng.
Làm xong, nàng còn thổi nhẹ một hơi vào vết thương, giọng nói mềm mại như dỗ trẻ con:
“Chủ tử đừng sợ, rất nhanh sẽ không đau nữa.”
“A.”
Nhung Âm chớp mắt đỏ hoe, lặng lẽ nói thầm trong lòng: Cảm ơn Lục Nga, ngươi thật tốt.
Lục Nga vẫn giữ nét mặt bình thường, không có phản ứng gì khác. Xem ra nàng không thể nghe thấy tiếng lòng của y. Kết hợp với thái độ của những người xung quanh, Nhung Âm dần chắc chắn rằng chỉ có Tông Chính Tiêu mới có năng lực này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-46-2.html.]
Lục Nga ngẩng đầu thấy Nhung Âm với đôi mắt long lanh, đuôi mắt đỏ hồng, phối với làn da trắng như tuyết, trông chẳng khác nào một bông mai đỏ nở rộ giữa trời đông. Cảnh tượng này quá mức đẹp đẽ, khiến người ta không khỏi thương tiếc.
nàng dường như hiểu ra tại sao bệ hạ luôn thích trêu chọc chủ tử.
Bởi vì bất luận vui, giận, buồn, hay hờn dỗi, Nhung Âm đều mang theo một phong thái đặc biệt, dễ khiến người ta nảy sinh ý nghĩ xấu, muốn nhìn thấy thêm nhiều dáng vẻ khác của y.
Nhất định sẽ rất thú vị.
Nghĩ đến đây, Lục Nga bỗng giật mình, nhận ra bản thân vừa có ý nghĩ không nên với chủ tử, nàng lập tức thầm trách mình vài câu rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Nhung Âm tâm trạng nặng nề, ngay cả quả trà và điểm tâm mà y thích nhất cũng chẳng muốn động đến, cuối cùng vẫn là bị Lục Nga dỗ dành miễn cưỡng ăn được một chút.
Nhung Âm thất thần ngồi trong đình suốt buổi chiều, cứ ngẩn người ra như thể suy nghĩ rất nhiều nhưng cũng như chẳng nghĩ gì cả.
Không biết vô tình hay cố ý, hôm nay Tông Chính Tiêu về muộn hơn hẳn mọi ngày. Hắn khoác lên người ánh chiều tà cuối cùng của ngày, chậm rãi bước vào Ngân Giao Viên giữa tiếng cung nhân cung nghênh mà đi thẳng đến chỗ Nhung Âm.
Nhưng Nhung Âm không còn giống trước đây vui vẻ nhào đến chào đón hắn.
Y chỉ lặng lẽ nhìn về phía Tông Chính Tiêu, thân thể hơi run rẩy, như một con cá nhỏ đã nhận ra mình chắc chắn sẽ c.h.ế.t dưới vuốt mèo.
Nhung Âm: Tông Chính Tiêu, ta muốn chạy trốn!
Ngay khi y hét lên câu đó trong lòng, như y đã liệu trước Tông Chính Tiêu lập tức nhíu mày, ánh mắt nhìn y cũng trở nên sắc bén hơn vài phần.
Y không đoán sai. Tông Chính Tiêu thật sự có thể nghe thấy tiếng lòng của y!
Chết chắc rồi! Nhung Âm thầm nghĩ.
Không chần chừ thêm một giây, y bật dậy như bị châm lửa vào mông, trước khi ai kịp phản ứng đã “bùm” một tiếng nhảy thẳng xuống hồ, nhanh chóng lặn sâu xuống nước.
“Chủ tử!” Lục Nga hốt hoảng kêu lên.
Ngoại trừ Tông Chính Tiêu, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức sững sờ. Giao nhân… đang làm gì vậy?!
Tứ Hỉ nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ, chuyện này…”
Tông Chính Tiêu không đáp, chỉ lặng lẽ cởi áo ngoài.
Đêm đầu xuân, nước vẫn còn rất lạnh, nhưng hắn chẳng mảy may do dự, cứ thế t.h.o.á.t y phục đến tận lớp trong cùng, rồi từng bước một đi xuống hồ nước.
Tứ Hỉ thức thời dẫn tất cả cung nhân rời xa, Lục Nga lo lắng cho Nhung Âm nên không muốn đi, nhưng cũng bị Tứ Hỉ kéo theo ra ngoài.
Nước ao lạnh buốt, nhưng trong vắt, chỉ cần nhìn thoáng qua là Tông Chính Tiêu đã thấy được Nhung Âm.
Hắn lập tức bơi về phía giao nhân.
Nhưng còn chưa đến nơi, trong đầu hắn đã vang lên một tiếng thét chói tai—
Nhung Âm: Tông Chính Tiêu, ngươi đừng có qua đây! Tránh ra! Tránh ra!
Tông Chính Tiêu vẫn không nói gì, chỉ tăng tốc bơi nhanh hơn.
Nhìn thấy hắn càng ngày càng gần, Nhung Âm hoảng loạn đến mức mềm cả người, rõ ràng trong nước y mới là kẻ có lợi thế, nhưng giờ phút này lại hoảng đến mức suýt quên cách bơi!
Cắn răng tỉnh táo lại, y vùng vẫy bơi về phía xa, nhưng chưa kịp thoát khỏi thì một bàn tay mạnh mẽ vươn tới nắm chặt lấy cánh tay y kéo mạnh về phía sau.
—Bị bắt rồi!
Trong đầu Nhung Âm trống rỗng, chỉ còn lại bản năng phản kháng.
Y điên cuồng giãy giụa, vung một móng vuốt đánh thẳng về phía Tông Chính Tiêu.
Nháy mắt có một vết cào rạch ngang n.g.ự.c hoàng đế, từng giọt m.á.u đỏ tươi lập tức tràn ra loang dần trong nước lạnh. Tông Chính Tiêu khẽ cau mày, theo bản năng buông lỏng tay.