Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 45.3

Cập nhật lúc: 2025-02-27 17:20:21
Lượt xem: 17

Tông Chính Tiêu vốn định xem thử Nhung Âm sẽ dán sát lại hay tránh đi, nhưng kết quả là cả hai khả năng đó đều không xảy ra.

Bởi vì Nhung Âm bỗng nhiên thốt ra một câu:

“Mũi ngươi cao quá, có thể ngồi lên làm cầu trượt luôn ý.”

Tông Chính Tiêu: “…”

Thôi được rồi, tiểu giao nhân nhà hắn lúc nào cũng có thể nói ra mấy lời ngoài sức tưởng tượng.

Hắn không biết “cầu trượt” mà Nhung Âm nhắc đến là gì, nhưng nghe tên thì cũng mơ hồ đoán được ý.

“Ngươi muốn thử ngồi lên xem không?” Hắn cố tình trêu.

Nhung Âm lắc đầu, nghiêm túc đáp: “Ta chỉ nói khoa trương thôi, chứ đâu có thật sự muốn ngồi lên mặt ngươi. Làm vậy sẽ khiến ngươi hỏng mất.”

Câu này khiến Tông Chính Tiêu suýt chút nữa hiểu sai, tự thấy trong lòng mình có hơi… đen tối.

“Không ngồi thì có thể sờ, sờ sẽ không hỏng.” Hắn đề nghị.

Mắt Nhung Âm lập tức sáng rỡ: “Thật có thể sờ sao?”

Tông Chính Tiêu không nói nhiều, trực tiếp ôm y vào lòng, nắm lấy bàn tay nhỏ của Nhung Âm đặt lên sống mũi mình.

“Oa, cao hơn ta thật.” Nhung Âm chậm rãi sờ dọc sống mũi Tông Chính Tiêu, sau đó lại đưa tay lên sờ mũi mình so sánh.

Tông Chính Tiêu định nói “ngươi cũng không kém đâu”, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì khuôn mặt Nhung Âm đã bất ngờ phóng đại trong tầm mắt hắn.

Nhung Âm cọ cọ chóp mũi mình vào mũi hắn, ngốc nghếch nói: “Dính chút phúc khí của ngươi, như vậy mũi ta cũng có thể đẹp giống ngươi.”

Chỉ có thể nói, người say rượu thì chẳng bao giờ suy nghĩ theo logic bình thường cả.

Tông Chính Tiêu không ngờ rằng trò trêu chọc còn dang dở của mình lại vô tình thành công theo cách này. Cảm nhận được hơi thở ấm áp của Nhung Âm gần trong gang tấc, tim hắn đập có chút hỗn loạn.

Hắn nâng cằm Nhung Âm lên, giọng hơi khàn: “Ai nói với ngươi làm vậy sẽ có tác dụng?”

“Không ai cả, ta tự nghĩ ra.” Nhung Âm cười hì hì, ánh mắt lấp lánh: “Ta có phải rất thông minh không?”

Y cười, Tông Chính Tiêu cũng cười theo: “Ừm, rất thông minh.”

“He he.” Nhung Âm được khen liền nhoẻn miệng cười, kiêu ngạo nhưng lại có chút ngượng ngùng: “Tông Chính Tiêu, ngươi thật tốt, không chỉ tặng ta ngọc bội, còn khen ta.”

Lời này khiến Tông Chính Tiêu động lòng. Hắn nhìn sâu vào mắt Nhung Âm, nhẹ giọng hỏi: “Ta tốt như vậy, vậy ngươi có thích ta không?”

“Thích chứ.” Nhung Âm đáp ngay, không hề do dự.

Tim Tông Chính Tiêu lỡ một nhịp. Mặc dù đã đoán trước, nhưng hắn vẫn muốn nghe rõ hơn. Hắn tiếp tục truy hỏi: “Vậy ngươi thích ta theo cách nào? Là bằng hữu, là thân nhân, hay là…”

Hắn ngừng một chút, như thể gom hết dũng khí mới có thể nói ra: “Ái nhân?”

Hai  chữ cuối cùng thốt ra thật gian nan, nhưng lại tràn đầy mong đợi.

Nhung Âm ngẩn ra, như thể đang suy nghĩ về câu trả lời. Nhưng chưa đến mấy giây, nét cười trên gương mặt y dần biến mất.

“Ta không muốn trả lời câu hỏi này.” Giọng y nhỏ dần như đang lẩm bẩm.

Nụ cười trên môi Tông Chính Tiêu cũng khựng lại. Từ thấp thỏm chuyển thành nghi hoặc, hắn hỏi: “Vì sao?”

“Không có vì sao, chỉ là không muốn trả lời.”

Tông Chính Tiêu khẽ vuốt má Nhung Âm, giọng có chút gấp gáp, dỗ dành y: “Nhung Âm ngoan, trả lời ta được không? Hôm nay ta chỉ hỏi ngươi câu này thôi.”

Nhung Âm im lặng, cúi đầu, như thể đang cố gắng trốn tránh câu hỏi.

“Nhung Âm…” Tông Chính Tiêu vẫn không từ bỏ.

“Ta đã nói là không muốn trả lời!” Nhung Âm bỗng bực bội, vùi mặt vào hõm vai hắn, giọng ấm ức: “Tông Chính Tiêu ép ta, Tông Chính Tiêu là người xấu, ta ghét Tông Chính Tiêu…”

Dù miệng nói vậy, nhưng tay y lại bấu chặt lấy vạt áo Tông Chính Tiêu, không hề có ý định buông ra.

Tông Chính Tiêu khẽ thở dài, xoa đầu y: “Được rồi, là ta quá vội.”

Hắn ngừng một chút, rồi dịu dàng hỏi tiếp: “Nhưng ngươi thật sự ghét ta sao?”

Nhung Âm rầm rì không đáp.

Tông Chính Tiêu nhướng mày, ra vẻ nghiêm túc: “Nếu ngươi ghét ta, vậy ta tránh xa một chút là được.”

Nói rồi hắn giả vờ muốn đứng dậy.

Nhung Âm lập tức siết chặt tay, ôm chặt hắn không cho đi, giọng hơi run như sắp khóc: “Không được đi! Tông Chính Tiêu là đồ trứng thối!”

(*Đại phôi đản: đồ trứng thối. Tên gọi trêu chọc, ý chỉ người tinh quái, bướng bỉnh.)

Tông Chính Tiêu bật cười: “Ngươi vừa nói ghét ta, vừa mắng ta là đồ trứng thối, vậy sao còn không cho ta đi?”

“Ưm…” Nhung Âm nghẹn lời hồi lâu, cuối cùng vẫn không nén được, đôi mắt ngấn lệ nhìn Tông Chính Tiêu, giọng nói mềm mại: “Không ghét, không phải người xấu. Nhung Âm thích Tông Chính Tiêu, thích lắm.”

Tông Chính Tiêu ngồi lại xuống, đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt y, ánh mắt đầy phức tạp: “Ngươi đấy, không chịu cho ta một câu trả lời rõ ràng, lại cứ quấn lấy ta. Ta thấy trứng thối thật ra chính là ngươi mới đúng.”

“Nhung Âm không phải trứng thối, Tông Chính Tiêu nói bậy.” Nhung Âm như thể sợ Tông Chính Tiêu lại rời đi, hai tay ôm chặt lấy eo hắn, tựa đầu vào n.g.ự.c hắn, trông vô cùng ỷ lại.

Tông Chính Tiêu thực sự không còn cách nào với y, chỉ có thể nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại, dịu giọng dỗ dành: “Là ta nói bậy, Nhung Âm hoàn toàn không hề xấu.”

“Vốn dĩ là vậy.” Nhung Âm hờn dỗi đáp lại một câu.

Tông Chính Tiêu chỉ biết thở dài, rốt cuộc cũng không thể thực sự đánh người được.

Có lẽ do đã quen ngủ trong lòng Tông Chính Tiêu, chẳng bao lâu sau, Nhung Âm đã ngáp dài. Tông Chính Tiêu cúi đầu nhìn y: “Mệt rồi sao?”

“Ừm.” Nhung Âm lười biếng đáp một tiếng.

“Vậy rửa mặt rồi ngủ đi.” Tông Chính Tiêu dìu Nhung Âm đến chỗ các cung nhân đã chuẩn bị nước từ trước, nửa dỗ dành nửa giúp đỡ, hoàn thành việc rửa mặt trước khi ngủ.

“Này, không đúng.” Tông Chính Tiêu vừa dùng khăn vải lau mặt cho Nhung Âm, y bỗng buột miệng nói một câu, sau đó kéo tay hắn ra, vẻ mặt mất mát: “Không thể ngủ, còn phải đón giao thừa nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-45-3.html.]

Tông Chính Tiêu thầm nghĩ, ngươi say đến thế rồi mà vẫn còn nhớ chuyện này sao?

Hắn khuyên nhủ: “Không tuân thủ một lần cũng không sao đâu, ngươi cứ ngủ đi, ta sẽ không nói cho ai biết.”

“Không được.” Nhung Âm quả quyết: “Ta phải là một người kiên trì bền bỉ.”

Tông Chính Tiêu bật cười: “Vậy à?”

Sau nửa canh giờ, kẻ một mực muốn kiên trì bền bỉ nào đó giờ đã ngoan ngoãn ngủ say trong lòng Tông Chính Tiêu, sớm đi gặp Chu Công*.

(*Gặp Chu Công: Nghĩa bóng chỉ ngủ say, xuất phát từ điển tích về Chu Công trong văn hóa Trung Hoa.)

Tông Chính Tiêu khẽ chọc chọc vào khuôn mặt mềm mịn của Nhung Âm, trong mắt đầy ý cười.

Nửa đêm, hắn nhẹ nhàng bế Nhung Âm lên, đặt y trở lại trong ao, cúi đầu hôn khẽ lên trán y.

 “Ngủ ngon, Nhung Âm.”

Qua đêm trừ tịch, những ngày sau trôi qua nhanh như thể có người nhấn nút tua nhanh. Thoáng chốc, hoàng đế cùng các quan viên đã bắt đầu quay lại công việc.

Về phần Phương gia cùng những tội phạm liên quan, hình phạt đã gần như được thi hành xong. Kẻ đáng lưu đày đã bị áp giải đi, kẻ phải vào nô tịch cũng đã ghi danh. Giờ đây chỉ còn thiếu bước hành hình những phạm nhân bị phán tội c.h.é.m đầu.

Do sự việc xảy ra sát thời điểm cuối năm, mà hành quyết vào dịp này lại quá đẫm máu, nên buộc phải hoãn lại.

Tuy nhiên, nếu kéo dài thêm nữa thì sẽ bước vào mùa xuân. Đến lúc đó, dân chúng ai nấy đều có công việc riêng, không còn thích hợp để xử trảm. Vì vậy, triều đình quyết định chọn thời điểm ngay khi đông vừa qua, trước khi xuân chính thức bắt đầu.

Số phạm nhân bị phán c.h.é.m đầu lần này không ít, lên đến hơn trăm người, nên phải chia ra nhiều ngày mới xử lý hết.

Tiếng khóc than vang vọng khắp pháp trường, khi cuộc hành hình kết thúc, xác người nằm la liệt, m.á.u chảy thành sông, đao phủ c.h.é.m đến mức lưỡi đao cũng trở nên cùn mòn.

Cũng may đầu phạm nhân đều bị trùm bao tải, nếu không, từng chiếc đầu người lăn lông lốc xuống, gương mặt ai nấy đều dữ tợn, e rằng bá tánh vây xem sẽ bị dọa đến c.h.ế.t khiếp.

Khi Tông Chính Liên Kỳ và Tô Uyển Nhi bị đưa lên pháp trường, Ninh Vương phủ không một ai đến tiễn. Cuối cùng, cả hai bị c.h.é.m đầu, t.h.i t.h.ể bị gom chung với các tử tù khác rồi chở đến bãi tha ma.

Bãi tha ma đầy rẫy dã thú, những t.h.i t.h.ể mới được đưa đến, chỉ sau một đêm đã bị gặm nhấm đến mức không còn nguyên vẹn.

Bất kể lúc sinh thời quyền quý ra sao, đến khi c.h.ế.t đi, cũng chỉ còn lại một đống thịt nát mà thôi.

Thế gia vì cẩn thận phòng ngừa mọi bất trắc, nên đã cử người đến bãi tha ma kiểm tra. Người trở về báo lại rằng, mặc dù t.h.i t.h.ể đã bị dã thú cắn xé đến mức không còn hoàn chỉnh, nhưng vẫn có thể nhận ra đó chính là Tông Chính Liên Kỳ và Tô Uyển Nhi.

Lúc này, một hạ nhân bước vào bẩm báo:

“Sáng nay, Tông Chính Liên Quân lại dâng thẻ bài tiến cung, thỉnh Hoàng thượng phái hai ngự y đến Ninh Vương phủ, nói rằng bệnh tình của Ninh Vương và Ninh Vương phi lại chuyển biến xấu.”

Thôi gia chủ hỏi: “Xác nhận là thực sự bị bệnh chứ?”

Hạ nhân đáp:

“Nô tài đã bỏ ra số tiền lớn để mua chuộc một đại phu từng đến Ninh Vương phủ chữa bệnh. Theo lời hắn, Ninh Vương phi vẫn còn ổn, chỉ là tâm bệnh khó chữa nên mới mãi nằm trên giường bệnh. Nhưng Ninh Vương thì nghiêm trọng hơn nhiều. Nghe nói là do di chứng từ những năm chinh chiến trên sa trường tái phát, cộng thêm cú sốc khi nghe tin con trai chết, đã phun ra rất nhiều máu, cả ngày hôn mê. Nếu tình trạng này tiếp tục, e rằng không qua khỏi.”

Nghe xong, Thôi gia chủ mới hài lòng mà mỉm cười.

Bất kể Ninh Vương và Ninh Vương phi có c.h.ế.t hay không, hay dù họ có oán hận Tông Chính Tiêu đến mức nào, thì với sự cẩn trọng của Tông Chính Tiêu, về sau e rằng hắn cũng sẽ không bao giờ tín nhiệm Ninh Vương phủ nữa.

Nói cách khác, dù lần này bọn họ không thể thành công ly gián quan hệ giữa Ninh Vương và Tông Chính Tiêu, nhưng ít nhất Tông Chính Tiêu cũng đã mất đi một trợ thủ đắc lực.

Đối với thế gia mà nói, đây chính là tin tốt.

Thôi gia chủ dù vẫn còn bực bội vì chuyện sinh ý của Hạ gia bị Tông Chính Tiêu cướp đi, nhưng khi màn đêm buông xuống, tâm trạng lại khá hơn, vui vẻ uống thêm mấy chén rượu.

Sau khi bước sang mùa xuân, nhiệt độ bắt đầu ấm lên, băng tuyết dần tan, trong Ngân Giao Viên hoa cỏ các loại đều bắt đầu đ.â.m chồi nảy lộc.

Hôm nay trời trong xanh, Tông Chính Tiêu bận rộn xử lý chính vụ, Lục Nga thì dẫn cung nhân đi tổng vệ sinh, ai nấy đều tất bật, không ai có thời gian bầu bạn với Nhung Âm.

Nhung Âm nằm dài trên sạp phơi nắng, lim dim buồn ngủ, bỗng nhiên chợt nhớ đến chiếc rương bảo bối của mình, liền tính toán nhân lúc thời tiết đẹp đem ra lau chùi một chút.

Nói làm là làm, Nhung Âm không gọi cung nhân giúp đỡ, mà muốn tự mình ra tay.

Chiếc rương được cất trong phòng có bể tắm, khi Nhung Âm đến nơi, liền trông thấy mấy cung nhân đang lau dọn bể tắm.

Có lẽ thấy cả hai chủ tử lẫn quản sự Lục Nga đều không có mặt, bọn họ lớn mật hơn một chút, vừa làm việc vừa trò chuyện rôm rả.

“Ai, hôm qua ta đi dâng trà cho bệ hạ, nghe thấy Tứ Hỉ công công bẩm báo rằng lại phải mang thêm ít đồ bổ đến Ninh Vương phủ. Tính ra, đây đã là lần thứ năm trong tháng rồi.”

Nghe thấy ba chữ “Ninh Vương phủ”, Nhung Âm lập tức dừng bước, không đến gần nữa mà lặng lẽ dựng tai lên nghe.

Dù gì đây cũng là nhà của nam chính và nữ chính trong nguyên tác, biết đâu lại có tin tức nóng hổi thì sao!

Một cung nhân khác tiếp lời:

“Ta thấy Ninh Vương và Ninh Vương phi chẳng qua là tâm bệnh thôi, có bồi bổ nhiều cũng vô ích. Chuyện như vậy xảy ra trong nhà ai, chắc chắn lòng dạ cũng chẳng dễ chịu nổi.”

Nhung Âm nhướng mày: Ồ? Có chuyện hay ho để hóng rồi đây!

“Ai mà nói không phải chứ! Ninh Vương đúng là xui xẻo, con dâu là công chúa tiền triều, còn bị nghi ngờ cấu kết dư nghiệt. Ngay cả con trai ruột cũng tham gia vào đó. Vì bảo toàn gia tộc, Ninh Vương buộc phải đoạn tuyệt quan hệ với nhi tử, trơ mắt nhìn con trai và con dâu bị c.h.é.m đầu, cuối cùng chính mình cũng rơi vào cảnh tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh.”

“Nói đến chuyện đó, hai người bị c.h.é.m đầu cũng là việc của hơn một tháng trước rồi. Nghe nói đến cả chỗ chôn cũng không có, trực tiếp bị ném vào bãi tha ma.”

“Ai, chỉ có thể nói là thiện ác có báo mà thôi.”

Nhung Âm trốn bên cạnh, lắng nghe từng chữ một cách rõ ràng rành mạch, trong đầu chỉ có một phản ứng duy nhất:

“?!!!”

Trong đôi mắt tròn xoe ngập tràn dấu chấm hỏi to đùng.

—-

kể cũng tội nam nữ chính của nguyên tác mà giờ ngủm kiểu này, chắc ẻm sốc lắm ý.

 

Mà có ai đọc đoạn em bé với anh bạo quân của ẻm thấy dễ thương không huhu, quắn vlin. Công bên ngoài thì quyết đoán, ra tay không chút lưu tình nào vậy đó, yêu vào phát chả khác gì luyến ái não 🥹

 

Loading...