Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 45.2

Cập nhật lúc: 2025-02-27 17:19:03
Lượt xem: 22

Cuối cùng, hai bức cắt giấy phúc tinh xinh đẹp ấy được Tông Chính Tiêu và Nhung Âm cùng nhau dán lên cửa sổ.

Không biết là do Lục Nga cố ý hay chỉ là trùng hợp, nhưng trên hai bức cắt giấy, bàn tay của Nhung Âm và Tông Chính Tiêu lại vừa vặn đặt gần nhau, trông giống như đang nắm tay.

Tông Chính Tiêu trong lòng vui vẻ, lập tức quyết định rằng đêm giao thừa cũng sẽ thưởng cho Lục Nga một phong bao lì xì thật lớn.

Lúc này, Lục Nga đứng một bên bỗng cảm thấy hai tai nóng ran, không khỏi thầm nghĩ: Sao lại có cảm giác cả hai tai đều nóng lên thế này?

May mắn là đêm giao thừa năm nay trời không có tuyết rơi, thậm chí còn có chút nắng. Nhung Âm dang rộng hai tay, ngửa mặt đón ánh mặt trời đã lâu không gặp, thoải mái đến mức suýt chút nữa muốn cất tiếng hát.

Ánh nắng chói mắt chiếu xuống gương mặt trắng như tuyết của y, khiến làn da trông gần như trong suốt, tựa như một khối bọt biển dưới ánh mặt trời, đẹp đến lóa mắt nhưng lại mong manh đến mức tưởng chừng chỉ cần chạm vào sẽ vỡ tan.

Nhung Âm nhắm mắt lại, nghiêm túc cảm nhận hơi ấm của ánh mặt trời mà không hề hay biết, ngay bên cạnh y, Tông Chính Tiêu đang lặng lẽ nhìn, ánh mắt dịu dàng như nước, lại chứa đầy tình cảm sâu đậm.

Buổi tối bữa cơm đoàn viên chỉ có Nhung Âm và Tông Chính Tiêu, nhưng vì trong lòng cả hai đều có đối phương, nên dù chỉ có hai người, cũng không hề cảm thấy quạnh quẽ.

Nhung Âm không tiện dùng đũa gắp thức ăn, Tông Chính Tiêu liền tự tay đút cho y. Nhung Âm cũng không chịu thua kém, hào hứng múc canh rồi đưa đến bên môi Tông Chính Tiêu. Dù không nói một lời, bầu không khí vẫn vô cùng náo nhiệt.

Các cung nhân đứng hầu một bên, thản nhiên nghĩ: Ừm… Chúng ta đã quá quen với cảnh này rồi.

Sau khi ăn xong, để Nhung Âm vui vẻ, Tông Chính Tiêu đích thân phát lì xì cho tất cả cung nhân trong Ngân Giao Viên. Tứ Hỉ và Lục Nga nhận được nhiều nhất, phong bao của Lục Nga thậm chí còn là do Nhung Âm và Tông Chính Tiêu đặc biệt chuẩn bị, nặng đến mức suýt làm rơi tay nàng.

Lục Nga hiểu rõ tâm ý của hai vị chủ tử, lần này cũng không từ chối nữa.

Buổi tối, mọi người cùng đón giao thừa. Các cung nhân bưng khay đựng đầy các loại hạt và quả khô đến để hai vị chủ tử nhâm nhi g.i.ế.c thời gian.

Về phần đồ uống, Nhung Âm vẫn uống trà ngọt, còn Tông Chính Tiêu thì đổi sang rượu ấm.

Tông Chính Tiêu bóc một nắm hạt dưa, đưa cho Nhung Âm, nhưng cũng không thúc giục y ăn mà chỉ tùy ý để y dùng tay mình làm bát, từng viên một nhặt lên ăn.

Chờ Nhung Âm ăn xong, Tông Chính Tiêu mới nhấp một ngụm rượu, sau đó lại tiếp tục bóc hạt.

Kết quả, vừa bóc xong quay đầu lại, hắn liền bắt gặp Nhung Âm đang chăm chú nhìn chằm chằm bầu rượu.

“Lại muốn thử sao? Quên lần trước uống một ly đã gục rồi à?” Tông Chính Tiêu cười trêu chọc.

“A…” Nhung Âm nhớ lại chuyện lần trước uống đến mức không biết gì, có hơi ngượng ngùng, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bầu rượu.

Nhung Âm thầm nghĩ: Cảm giác cơ thể nhẹ bẫng sau khi say rượu lần trước thật thú vị, muốn thử lại lần nữa…

Tông Chính Tiêu cũng nhớ tới dáng vẻ đáng yêu, nghịch ngợm của Nhung Âm sau khi say, hắn làm sao có thể không muốn nhìn thấy thêm một lần nữa?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-45-2.html.]

Nhưng bên cạnh, Lục Nga lại không nghĩ như vậy. Đêm đó nàng còn tưởng rằng bệ hạ muốn sủng hạnh tiểu chủ tử, suýt nữa sợ đến mức cả đêm không dám ngủ. Bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Dù vậy, hai vị chủ tử của nàng lại không hề hay biết nỗi lo lắng này. Mỗi người đều có tính toán riêng trong lòng, vì thế khi Tông Chính Tiêu rót một chén rượu đưa tới, Nhung Âm không hề do dự mà đón lấy, một hơi uống cạn.

Tông Chính Tiêu bật cười: “Tửu lượng kém thì phải luyện nhiều mới khá lên được.”

Lục Nga: “…”

Bệ hạ tâm cơ quá chừng.

Uống xong rượu, Nhung Âm quả nhiên chẳng mấy chốc đã choáng váng. Tông Chính Tiêu theo lệ cũ ra lệnh cho các cung nhân lui ra ngoài, chỉ để lại mình hắn trong phòng bầu bạn với Nhung Âm.

Đôi mắt Nhung Âm hơi đỏ, nhìn chằm chằm Tông Chính Tiêu một lúc, bỗng nhiên bật cười khúc khích: Ta nhớ ngươi rồi, ngươi là Tông Chính Tiêu.

Tông Chính Tiêu nhướng mày, thầm nghĩ lần này uống say mà vẫn còn nhớ được hắn? Xem ra ký ức có tiến bộ hơn lần trước.

Hắn đáp: “Ta cũng nhớ ngươi, ngươi là Nhung Âm.”

“Ừ ừ, ta là Nhung Âm nha.” Nhung Âm đắc ý rung đùi, đôi mắt còn hơi mơ màng. Nhưng khi nhìn thấy trên bàn có đĩa hạt dưa và đậu phộng đã được bóc sẵn, ánh mắt y  bỗng sáng lên.

“Cái này cho ta sao?” Nhung Âm mở to mắt, long lanh như ngậm nước, nhìn Tông Chính Tiêu đầy mong chờ.

Tông Chính Tiêu bị ánh mắt ấy nhìn đến tim cũng run lên, trên mặt bất giác nóng bừng. Hắn ho nhẹ một tiếng, đáp: “Ừ, cho ngươi.”

“Oa, ngươi thật tốt.” Nhung Âm ăn vài hạt, rồi đột nhiên nhớ ra gì đó, liền cầm lấy miếng ngọc bội trắng ngà treo trước ngực, giơ lên khoe với Tông Chính Tiêu, vui vẻ nói: “Ngươi lần trước tặng ta miếng ngọc bội này, ta thấy nó đẹp lắm, nên vẫn luôn đeo theo.”

Trong số những món đồ mà Tông Chính Tiêu ban thưởng, Nhung Âm quý trọng nhất chính là miếng ngọc bội này. Mỗi ngày đều mang bên người, xem như món trang sức độc nhất của y.

Dù là món trang sức tinh xảo đến đâu, khi đặt trước vẻ đẹp gần như hoàn mỹ của Nhung Âm, cũng đều trở nên kém sắc vài phần. Thế nhưng, khối ngọc bội mà Nhung Âm vô tình nhận được từ Tông Chính Tiêu khi say lại phá lệ hài hòa với y một cách kỳ lạ.

Nhung Âm không hề giấu đi vẻ đẹp quý giá của ngọc bội, mà ngọc bội cũng chẳng làm lu mờ nhan sắc rực rỡ của y. Tựa như chúng vốn sinh ra để thuộc về nhau.

Tông Chính Tiêu đưa tay nắm lấy ngọc bội, Nhung Âm cũng theo đó cúi người tới gần, đôi mắt long lanh, trong veo nhìn chằm chằm hắn, trông chẳng khác nào một chú cún nhỏ ngoan ngoãn đang quấn lấy chủ.

Ban đầu, Tông Chính Tiêu chỉ định xem qua ngọc bội một chút, nhưng không ngờ Nhung Âm lại vô thức tiến sát theo. Nhìn gương mặt ngây ngốc của y, Tông Chính Tiêu bỗng nảy sinh ý trêu chọc.

Hắn khẽ kéo ngọc bội về phía mình, Nhung Âm cũng theo quán tính mà rướn người lại gần hơn. Hai bàn tay nhỏ chống trên mặt bàn, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng thu hẹp, đến mức chỉ cần hơi động đậy, gương mặt sẽ chạm vào nhau.

 

Loading...