Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 45.1: Có muốn ngồi lên xem thử không?
Cập nhật lúc: 2025-02-27 17:17:07
Lượt xem: 19
Chương 45: Có muốn ngồi lên xem thử không?
Chỉ trong vòng nửa năm, cục diện kinh thành đã thay đổi long trời lở đất. Những người từng quây quần bên nhau ăn bữa cơm đoàn viên vào đêm giao thừa năm trước, năm nay đã không còn trên đời.
Lần này, Tông Chính Tích lập công lớn ở Bắc Giang. Tông Chính Tiêu muốn triệu nàng vào kinh để nhận thưởng và tiện thể gặp mặt, nhưng cuối cùng lại bị khéo léo từ chối.
Tình huống này vốn đã nằm trong dự liệu của Tông Chính Tiêu, nên hắn cũng không quá thất vọng, chỉ sai người mang phần thưởng gửi đến quê nhà ở Dĩnh Châu.
Những năm trước vào dịp này, Tông Chính Tiêu thường tổ chức tiệc gia yến trong cung, gia đình Ninh Vương cũng sẽ đến tham dự. Nhưng năm nay tình thế không thích hợp, hắn dứt khoát hủy bỏ hoạt động này.
Ngân Giao Viên đã sớm trở nên náo nhiệt. Lục Nga dẫn các cung nhân trang trí lại nơi này, dán chữ “Phúc” và treo những chiếc đèn lồng đỏ rực. Các món ăn ngon cũng được chuẩn bị sẵn sàng, khiến Nhung Âm mỗi ngày chỉ lo ăn uống đến mức bụng lúc nào cũng tròn xoe.
“A!” Nhung Âm phấn khích chỉ vào tấm song cửa sổ mà Lục Nga vừa cắt xong, đôi mắt to long lanh sáng rực, gương mặt tràn đầy kinh ngạc và vui sướng.
Bởi vì trên đó là một hình nhân ngư phiên bản nhỏ, từ nét mặt đến tứ chi đều được cắt tỉa tinh tế, thậm chí ngay cả vảy cá trên đuôi cũng được chạm rỗng vô cùng tỉ mỉ. Nhìn qua trông đặc biệt đáng yêu.
“Tiểu chủ tử thích là tốt rồi.” Lục Nga thấy Nhung Âm vui vẻ như vậy cũng không nhịn được mà cười theo.
Nhung Âm vỗ tay khen ngợi, sau đó cẩn thận nhận lấy tấm song cửa sổ xinh đẹp từ tay Lục Nga, nâng niu trong lòng bàn tay mà ngắm nghía, càng nhìn càng thích.
Đến khi Tông Chính Tiêu tới, Nhung Âm lập tức hào hứng khoe với hắn. Tông Chính Tiêu cũng cảm thấy tay nghề của Lục Nga thật khéo léo, cắt hình rất độc đáo, liền không tiếc lời khen ngợi.
“A!” Nhung Âm kéo Tông Chính Tiêu đến trước mặt Lục Nga, rồi cầm tờ giấy đỏ dùng để cắt trang trí đưa cho nàng, ý muốn nàng cũng cắt một bức cho Tông Chính Tiêu.
“Cái này…” Lục Nga hơi chần chừ. Dù quan hệ giữa Nhung Âm và Tông Chính Tiêu có thân thiết thế nào, thì chung quy hắn vẫn là vua của một nước. Nếu nàng lỡ cắt hỏng thì đó chính là tội lớn.
Nhung Âm thấy vẻ mặt khó xử của Lục Nga thì cũng hiểu được tâm tư nàng. Hắn quay sang nhìn Tông Chính Tiêu, chớp chớp đôi mắt tràn đầy vẻ năn nỉ.
Nhung Âm: huhu, Tông Chính Tiêu, để Lục Nga cắt một cái đi mà!
Tông Chính Tiêu bóp trán, bất đắc dĩ cười khẽ rồi nói với Lục Nga: “Cứ theo ý ngươi mà làm, cắt sao cho thuận tay là được, trẫm miễn tội cho ngươi.”
“Tạ bệ hạ.” Lục Nga cúi người hành lễ, sau đó cầm kéo và giấy, len lén quan sát Tông Chính Tiêu mấy lần, xác định hình dung trong lòng rồi mới bắt đầu nhanh chóng vung kéo cắt tỉa.
Nhung Âm đứng bên cạnh quan sát, ánh mắt không rời khỏi đôi tay của Lục Nga, tràn đầy sự kinh ngạc và ngưỡng mộ. Rất nhiều lần y suýt không nhịn được mà thốt lên, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng lấy tay che miệng lại.
Sợ rằng cứ nhìn chằm chằm sẽ khiến Lục Nga bị áp lực, Tông Chính Tiêu liền dắt Nhung Âm sang chỗ khác, đưa hắn đến bên bàn ngồi ăn điểm tâm và uống trà nóng trong lúc chờ đợi.
Nhung Âm không quá thích uống trà xanh, khẩu vị thiên về đồ ngọt. Sau khi phát hiện điều này, Lục Nga liền dùng quả khô kết hợp với mật ong, đun nóng lên để pha cho y một loại trà ngọt.
Mỗi khi uống trà, nàng còn chuẩn bị thêm một đĩa điểm tâm nhỏ. Chỉ cần như vậy, Nhung Âm có thể ngoan ngoãn ngồi yên suốt cả buổi trưa.
“A!” Nhung Âm tự mình nếm thử một ngụm trà hôm nay, cảm thấy hương vị không tệ, liền vô thức đưa chén trà đến bên môi Tông Chính Tiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-45-1-co-muon-ngoi-len-xem-thu-khong.html.]
Tông Chính Tiêu cũng thuận thế cúi đầu nhấp một ngụm, sau đó nhận xét: “Hương vị không tồi, đúng là độ ngọt mà ngươi thích.”
“A.” Nhung Âm nhe răng cười ngây ngô: Quả nhiên vẫn là ngươi hiểu ta nhất.
Tông Chính Tiêu khẽ cong khóe môi, rồi lại tiếp tục đút cho Nhung Âm ăn hết đĩa điểm tâm.
Hai người cứ thế ngươi một miếng, ta một miếng mà thoải mái nghỉ ngơi hồi lâu. Mãi đến khi Lục Nga cắt xong tấm song cửa sổ, nàng mới cẩn thận bưng lên, hai tay dâng về phía Tông Chính Tiêu.
Tông Chính Tiêu không đưa tay nhận lấy, Nhung Âm liền nhanh chóng tiến lên, hưng phấn mở ra cho hắn xem.
Tấm cắt giấy này tỉ mỉ không kém gì bức giao nhân trước đó của Nhung Âm. Trên giấy là hình ảnh Tông Chính Tiêu mặc thường phục, thần sắc vẫn uy nghiêm, dù chỉ là một mảnh giấy, nhưng khí độ bất phàm của hắn vẫn hiện rõ.
“A!” Nhung Âm vui vẻ reo lên: Đẹp đẹp!
Tông Chính Tiêu ra hiệu bằng ánh mắt, Tứ Hỉ lập tức tiến lên đưa cho Lục Nga một túi hạt dưa vàng – phần thưởng từ bệ hạ.
Lục Nga vội vàng cúi người hành lễ, cảm tạ rồi mới nhận lấy.
Nhìn thấy cảnh này, Nhung Âm mới sực nhớ ra, Lục Nga cũng đã cắt cho y một tấm song cửa sổ, vậy y cũng nên thưởng cho nàng một món đồ mới phải!
Nghĩ vậy, Nhung Âm liền buông tấm cắt giấy xuống, lập tức chạy đến mở hộp bách bảo của mình, tỉ mỉ chọn lựa một món trang sức thích hợp cho cô nương, sau đó thở hồng hộc chạy về, đích thân nhét vào tay Lục Nga.
Đó là một đôi khuyên tai hồng bảo thạch, viên đá quý trong suốt rực rỡ, dưới ánh nến ánh lên tia sáng lấp lánh. Dù thể tích nhỏ, nhưng giá trị xa xỉ không hề suy giảm.
“Này quá quý trọng, nô tỳ không thể nhận.” Lục Nga lập tức quỳ xuống trước mặt Nhung Âm, liều mạng muốn trả lại đôi khuyên tai.
Lục Nga vốn là cung nhân của Nhung Âm, nhờ phúc của y mới có thể may mắn thoát khỏi khổ cực, sau đó còn được thăng lên làm chưởng sự.
Đừng nói chỉ là một bức song cửa sổ, dù Nhung Âm có muốn lấy mạng nàng, nàng cũng sẽ không chút do dự mà dâng lên.
Với Lục Nga, Nhung Âm không chỉ là chủ tử mà còn là ân nhân. Nàng cắt hình giao nhân chỉ vì muốn y vui vẻ, nếu nhận phần thưởng quý giá này thì lại không đúng với lòng mình.
“A!” Nhung Âm định đỡ Lục Nga đứng lên, nhưng vì t không chịu thu lại món quà, nên nàng cũng nhất quyết không chịu động.
Tứ Hỉ thấy vậy định bước lên khuyên nhủ, nhưng lại bị Tông Chính Tiêu cản lại. Lục Nga là cung nhân của Nhung Âm, chuyện này nên để chính y tự giải quyết.
Nhung Âm và Lục Nga giằng co một hồi lâu, cuối cùng cũng nhận ra nàng đã quyết tâm từ chối. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng nàng thật sự sẽ quỳ ở đây mãi không đứng dậy.
Không còn cách nào khác, Nhung Âm đành phải thu lại đôi khuyên tai, nhưng trong lòng đã sớm có tính toán: Chờ đến đêm giao thừa, mình sẽ tặng Lục Nga một bao lì xì thật lớn, lúc đó nàng sẽ không có lý do để từ chối nữa!
Nghe thấy tiếng lòng của y, Tông Chính Tiêu nhấp một ngụm trà, trong lòng thầm vui vẻ: Tiểu giao nhân nhà hắn đầu óc cũng xoay chuyển nhanh nhỉ.