Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 43.4
Cập nhật lúc: 2025-01-28 13:30:12
Lượt xem: 61
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc gia chủ quả thật thời thế, tự nguyện dâng binh quyền lên triều đình, đó thỉnh cầu từ quan về quê. Suy cho cùng, ông từng là của Phương Lâm Án, còn thích hợp để tiếp tục giữ vị trí .
Bắc Giang công chúa ở đó, nhưng Tông Chính Tiêu tập trung sự chú ý nhiều hơn tình hình ở kinh thành.
Hạ gia hành xử khéo léo, rằng thể thoát tội, liền quyết định gánh chịu bộ trách nhiệm, hề kéo theo ba gia tộc khác vụ việc.
Tuy nhiên, lẽ vì cam lòng khi chỉ gia tộc xử tội, hoặc cũng thể vì trả thù hoàng thất, Hạ gia bí mật công bố phận thật của Tô Uyển Nhi, rằng nàng chính là công chúa tiền triều.
Tô Uyển Nhi là con dâu của Ninh Vương, nên nếu điều là thật, chẳng cả gia đình Ninh Vương cũng phạm tội che giấu báo lên triều đình ?
Nếu các quan viên khác phạm sai lầm tương tự đều trừng phạt, thì để giữ sự công bằng, Hoàng Thượng cũng nên truy cứu trách nhiệm của Ninh Vương phủ.
Ba thế gia còn nhận thấy đây là cơ hội để công kích hoàng thất, liền ngoài cuộc mà nhanh chóng lan truyền tin tức khắp nơi.
Trước đó, khi xác nhận thế của Tô Uyển Nhi, họ tìm ít chứng cứ và bây giờ chính là lúc để sử dụng những thứ đó.
Trên triều, các quan viên thuộc phe thế gia đồng loạt gây sức ép lên Tông Chính Tiêu, yêu cầu nhất định nghiêm trị Ninh Vương. Họ lập luận rằng thể vì Ninh Vương là trong hoàng thất mà bao che cho ông , nếu sẽ tổn thương lòng tin của bá tánh khắp thiên hạ.
Tông Chính Tiêu đám quan viên đang hung hăng gây sức ép, nhưng đưa câu trả lời. Sắc mặt lạnh lùng đến mức đáng sợ.
Tại Ninh Vương phủ.
Trong viện của Thế tử, Tô Uyển Nhi đang sốt cao hạ, dù cố gắng uống thuốc cơn sốt cũng chỉ thể chờ giảm dần.
Tông Chính Liên Kỳ bên mép giường, ánh mắt dại khuôn mặt tiều tụy của thê tử.
Từ khi tự tay chôn cất cha , sức khỏe của Tô Uyển Nhi ngày càng yếu . Nàng chỉ ốm đau triền miên mà còn gầy gò đến mức những bộ y phục nàng thường mặc giờ đây đều rộng hơn hai vòng.
Ninh Vương và Ninh Vương phi đề cập đến chuyện bỏ vợ, nhưng cả Tông Chính Liên Kỳ và Tô Uyển Nhi đều hiểu rằng thứ chỉ là tạm thời. Vì , họ càng trân trọng thời gian thể ở bên , nhưng trong lòng Tông Chính Liên Kỳ ngày càng chất chứa nỗi đau.
Từ khi Phương Lâm Án áp giải về kinh, thế của Tô Uyển Nhi, Tông Chính Liên Kỳ luôn bất an. Y cảm thấy thê tử của chắc chắn sẽ cuốn trận phong ba .
Quả nhiên, Hạ gia tố giác Ninh Vương phủ. Tô Uyển Nhi lúc mới bản hóa là công chúa tiền triều. Hơn nữa, phụ của nàng còn âm thầm liên hệ với dư nghiệt tiền triều và ý định tạo phản.
Điều khiến Tô Uyển Nhi đau khổ nhất là việc trượng phu của nàng sớm chuyện, nhưng giấu kín cho nàng .
Trong nỗi bi thống, nàng ngã bệnh một nữa. Tông Chính Liên Kỳ túc trực bên giường, chăm sóc thê tử, trong khi Ninh Vương phủ vẫn đối mặt với từng đợt tấn công dữ dội từ bên ngoài.
Ninh Vương vốn định cung nhận tội, nhưng Tông Chính Tiêu sai gửi tin đến bảo ông tạm thời đừng nóng vội, cứ bình tĩnh chờ thêm chút thời gian.
Thời gian chờ đợi kéo dài cho đến khi Tô Uyển Nhi tỉnh . Dù thể còn yếu, nàng vẫn cố gắng dậy, đến mặt Ninh Vương và Ninh Vương phi, quỳ xuống cầu xin họ cho nàng một lá hưu thư.
“Cha con gây nhiều tội ác, thế của Uyển Nhi vốn mang theo tội nghiệt. Ninh Vương phủ đối xử với con như ruột thịt, nhưng vốn vô tội. Con tự nên liên lụy đến khác. Xin Vương gia và Vương phi ban cho con một lá hưu thư. Mọi tội liên quan đến Tô gia và bản con, Uyển Nhi nguyện một gánh vác.”
Ninh Vương con dâu gầy guộc đến mức chỉ còn da bọc xương quỳ mặt đất. Ông thở dài nhẹ giọng:
“Ngươi vẫn còn giữ lòng ơn, chứng tỏ sự đối đãi của Ninh Vương phủ dành cho ngươi nay vô nghĩa. ngươi nên suy nghĩ cho rõ ràng. Một khi rời khỏi Ninh Vương phủ với phận công chúa tiền triều của ngươi, con đường phía chỉ thể là cái chết.”
Tô Uyển Nhi cúi đầu, khẽ :
“Uyển Nhi hiểu rõ, nhưng Uyển Nhi sợ. Có lẽ, đây chính là mệnh của Uyển Nhi.”
Ninh Vương nàng, đáp lời:
“Ngươi thật sự là hiểu huyện.”
Câu chẳng rõ là lời khen trách móc. Tô Uyển Nhi chỉ lặng lẽ nắm chặt góc áo, thêm gì.
Ninh Vương phi mắt đỏ hoe, suýt chút nữa bật nhưng cuối cùng cũng lên tiếng ngăn cản. Như chính Tô Uyển Nhi đây là phận của mỗi .
Bên ngoài, tuyết bắt đầu rơi dày hơn. Ninh Vương định bảo Tô Uyển Nhi dậy, bàn tiếp chuyện hưu thư , thì đột nhiên cánh cửa phòng đẩy mạnh . Tông Chính Liên Kỳ bước theo là bọn thị vệ, quỳ sụp xuống mặt cha , sát bên cạnh Tô Uyển Nhi.
Thì vì túc trực bên thê tử quá lâu mà Tông Chính Liên Kỳ kiệt sức, nên về phòng nghỉ ngơi một lát. Không ngờ tỉnh dậy, y tin thê tử tự xin rời khỏi Ninh Vương phủ. Lúc y hiểu rõ chuyện. Ngoài , thiên hạ dùng thế của Tô Uyển Nhi để công kích Ninh Vương phủ. Tô Uyển Nhi liên lụy đến gia đình y nên mới nghĩ đến việc tự .
Tông Chính Liên Kỳ tuyệt đối cho phép điều đó xảy .
Nhìn thấy con trai hành xử cứng đầu bướng bỉnh, Ninh Vương chỉ thầm nghĩ hôm nay chắc chắn thể giải quyết chuyện một cách đơn giản.
Vừa nghĩ xong, Tông Chính Liên Kỳ lên tiếng:
“Phụ , mẫu , Uyển Nhi là thê tử của con. Nếu hưu thư, thì chỉ con mới quyền quyết định. Không ai thể thế con chuyện .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-43-4.html.]
Ninh Vương quá chán ngán với sự bướng bỉnh của con trai, chỉ lạnh lùng đáp:
“Không ai ngươi cả. Nếu ngươi ở đây, thì tự hưu thư .”
Nói xong, Ninh Vương bảo quản sự mang giấy và bút mực đến.
“Viết , còn quỳ bất động ở đó gì?” Ninh Vương Tông Chính Liên Kỳ, lạnh lùng .
Bên cạnh, Tô Uyển Nhi run run nhắm mắt , nước mắt lặng lẽ lăn xuống từ khóe mắt. Nàng cầu xin Ninh Vương và Ninh Vương phi chính vì để phu quân của tự tay hưu thư. cuối cùng, chuyện vẫn đến bước .
Ngay lúc đó, một bàn tay ấm áp quen thuộc nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng. Tô Uyển Nhi ngẩng đầu lên, thấy Tông Chính Liên Kỳ đang nàng mỉm dịu dàng.
Nàng sững . Tông Chính Liên Kỳ giải thích gì với nàng, chỉ sang đối mặt với Ninh Vương và Ninh Vương phi.
“Cha, nếu con hưu thư, thì cha cũng đoạn thư.”
“Cái gì?” Ninh Vương cau mày, cảm thấy điều .
Tông Chính Liên Kỳ kiên quyết:
“Ngày con và Uyển Nhi thành , con thề sẽ bên suốt đời suốt kiếp, bao giờ chia lìa. Nếu nàng c.h.ế.t thì con sẽ cùng nàng. Để liên lụy đến Ninh Vương phủ, cha hãy đoạn thư, loại bỏ con khỏi gia tộc. Từ nay con và Uyển Nhi sẽ còn bất kỳ liên hệ nào với Ninh Vương phủ.”
Lời của y khiến tất cả trong phòng sững sờ. Ninh Vương vốn nghĩ, bất kể con trai điều gì hồ đồ, ông đều thể giữ bình tĩnh. , Tông Chính Liên Kỳ vượt quá giới hạn chịu đựng của ông.
“Tông Chính Liên Kỳ! Ngươi điên ?” Ninh Vương giận dữ quát lớn.
Ninh Vương phi bật , kéo tay con trai:
“Liên Kỳ, con dậy đừng những lời ngốc nghếch như . Con là con trai của cha , là thế tử của Ninh Vương phủ. Sao con thể nhẫn tâm bỏ mặc gia đình như thế?”
Tô Uyển Nhi cũng vội vàng lên tiếng khuyên nhủ:
“Tướng công, đừng . Ta cần hy sinh nhiều như thế vì .”
Lúc ban đầu, khi trượng phu giấu nàng sự thật về thế, Tô Uyển Nhi tránh khỏi tức giận. nghĩ , nàng cũng từng giấu gia đình Ninh Vương chuyện về hành động của cha . Ai cũng những nỗi bất đắc dĩ riêng, nàng nên trách trượng phu, và càng nên để gánh chịu hậu quả vì .
Tông Chính Liên Kỳ lắc đầu, kiên định :
“Mọi đừng nữa. Ý con quyết. Phụ , coi như con cầu xin , hãy đoạn thư !”
Ninh Vương run giọng :
“Chỉ vì hưu thê ngươi, nên ngươi thế là để trả thù ?”
“Không trả thù. Con chỉ đang dùng cách của để bảo vệ gia đình, giữ vững tình cảm với thê tử mà thôi. Phụ , xin đừng suy đoán như về con.”
Ngực Ninh Vương phập phồng dữ dội, ông ngẩn gật đầu:
“Được, ngươi rời khỏi gia đình , đúng ? Vậy thì sẽ thành cho ngươi!”
Ông định lấy giấy bút. Ninh Vương phi và quản gia vội lao lên ngăn cản:
“Vương gia, thể! Trăm triệu thể !”
Ninh Vương trừng mắt hai , giận dữ quát:
“Không thể? Vậy các ngươi cho , bây giờ gì đây?!”
Hai nghĩ cách nào, nhưng nhất quyết để Ninh Vương đoạn thư. Bọn họ lo rằng hiện tại vì giận mà hành động bốc đồng, hối hận thì muộn.
“ mẫu , xin buông phụ . Chẳng lẽ để cả Ninh Vương phủ chịu chung phận ?”
“Ta…” Ninh Vương phi do dự, nhưng bàn tay đang giữ Ninh Vương từ từ buông lỏng.
“Tướng công…” Tô Uyển Nhi nước mắt giàn giụa, Tông Chính Liên Kỳ với vẻ mặt đầy đau khổ và nỡ.
Cuối cùng, Tông Chính Liên Kỳ cũng như ý nhận đoạn thư. Tuy nhiên hưu thư của Tô Uyển Nhi đổi thành hòa li thư, chính thức tuyên bố hai từ đây còn liên quan đến Ninh Vương phủ.
Dẫu , bất kể là đoạn thư hòa li thư, cả hai đều trình lên quan phủ đóng dấu và ghi chép mới thực sự hiệu lực. Hòa li thư còn dễ xử lý, nhưng một đoạn thư giữa Vương gia và thế tử thì quan phủ ở kinh thành thật sự dám đóng dấu.