TIỂU DOANH - 7
Cập nhật lúc: 2025-07-05 12:07:40
Lượt xem: 3,250
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tất cả nướng đều tay đến khi vàng óng, từng giọt mỡ tí tách rơi xuống than hồng, hương thơm bốc lên ngào ngạt, các cạnh viền cháy xém vặn.
Một miếng c.ắ.n xuống, hương than, hương thịt, hương dầu mỡ từng tầng từng lớp bung nở đầu lưỡi.
Vị chua ngọt của phượng lê còn khéo léo cân bằng vị béo ngậy.
Cuối cùng rắc thêm loại gia vị bí truyền do chính phối chế.
Sắc – hương – vị, tất cả đều vẹn .
Lo món thịt đơn điệu, còn nướng thêm vài loại rau củ: cà tím, nấm, cải bẹ, hẹ, bắp ngô, bí ngòi…
Phượng lê còn dư thì đem ủ thành rượu trái cây, thả đá lạnh, uống mát rượi, giải ngấy cực .
Hoàng đế Long nhan đại duyệt,
đích ban tặng một tấm biển vàng khắc chữ:
“Kinh thành nhất tửu lâu.”
Ta như trút gánh nặng, quỳ xuống dập đầu tạ ơn.
Có tấm biển vàng chống lưng,
từ nay về , chẳng còn kẻ nào dám giở trò với Thiên Vị Lâu nữa.
Tất cả rắc rối, trong phút chốc hóa giải như tro bụi.
15
Gặp U Nguyệt, là nửa tháng .
Sau khi quỳ trong từ đường suốt chừng thời gian, cuối cùng phụ cũng chịu nổi nữa, đành đuổi thẳng “nghiệt tử” khỏi nhà.
U Nguyệt vác theo một cái tay nải nhỏ, cả bụi bặm lấm lem, mà ánh mắt rực rỡ như những mảnh vỡ bên trong.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Từ nay về , cũng còn ràng buộc gì nữa, thể tự do một đời .”
“May là mấy năm nay hợp tác ăn với cô, cũng tích góp ít của cải.”
Ta nhịn bật , khoanh tay :
“Vậy thì ?”
U Nguyệt ngẩng đầu lên, gương mặt như cún con cầu xin, đôi mắt lấp lánh như ẩn giấu cả một bầu trời nhỏ:
“Vậy nên, mang theo bộ gia sản… đến nương nhờ Đông gia đây.”
Ta nheo mắt, cong khóe môi :
“Ngươi đến thật đúng lúc.”
“Ta đang định về phía Tây Nam, sưu tầm thêm các món ăn dân gian.”
Chỗ dựa lớn nhất của , U Nguyệt của ngày , cũng chẳng tấm biển vàng “Đệ Nhất Tửu Lâu” mà Hoàng thượng ban tặng hôm nay.
Mà là chính – am hiểu trăm món, ngừng học hỏi.
“Nghe đất Ba Thục, nấu nướng dùng ớt, vị cay tê thơm nồng, đặc biệt. Ngươi cùng ?”
U Nguyệt cong khóe môi, đến mức đuôi mắt đều nhuộm ý :
“Được đồng hành cùng cô, vinh hạnh lắm.”
16
Tưởng quốc công luôn nhớ tới ngày U Nguyệt rời khỏi nhà.
Vị thiếu gia nuông chiều lớn lên trong nhung lụa, khập khiễng bước khỏi từ đường, về phía tự do mà hằng khao khát.
Tưởng quốc công cất tiếng gọi :
“Những năm qua, Tưởng gia cho ngươi cơm ngon áo , vinh hoa phú quý… tất cả, ngươi đều cần nữa ?”
U Nguyệt hề đầu:
“Không cần nữa.”
“Chỉ vì con nha đầu đó?”
“Không.” U Nguyệt khàn giọng :
“Đây là quyết định của con, liên quan tới nàng.”
“Chỉ là con nhận định , đời … cưới ai khác ngoài nàng.”
…
U Nguyệt hiểu, Giang Tiểu Doanh đang lo sợ điều gì.
Nàng từng dốc hết chân tình, kết cục vứt bỏ như giày rách.
Nàng dám để trái tim phơi bày khác nữa.
Không trách nàng .
“Sĩ chi đắm, còn thể ; nữ chi đắm, thể .”
(Dịch nghĩa:
“Người nam say đắm còn thể tha thứ,
Người nữ lỡ trao tình thì khó mà dung thứ.”)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-doanh/7.html.]
U Nguyệt vẫn nhớ, khi Giang Tiểu Doanh mới đến kinh thành, nàng từng khắp nơi dò hỏi về một .
Người đó vốn gọi là Thư Nhị Nương, từng cứu giúp một viên ngoại sa cơ, đưa kinh .
chủ mẫu họ Cao nổi tiếng ghen tuông, ỷ Thư Nhị Nương nơi nương tựa, bịa tội trộm vàng đuổi nàng khỏi Cao gia.
Giang Tiểu Doanh tìm thấy quen cũ trong khu ổ chuột –
vị Thư biểu tỷ từng xinh rạng rỡ của thôn xóm năm nào, giờ vì miếng cháo loãng mà mù cả đôi mắt vì thêu may.
Giang Tiểu Doanh dốc sạch tiền bạc đưa hết cho vị tỷ tỷ .
Về đến nhà, nàng ngã bệnh nặng một trận.
Kể từ đó…
Giang Tiểu Doanh, vốn từng thiết với ,
bỗng trở nên lễ độ và xa cách.
U Nguyệt , nàng đang sợ.
Vậy thì … hãy để dâng cả trái tim chân thành của , cho nàng thấy.
17
Nhận thư từ Thiên Vị Lâu, là một buổi trưa mùa thu.
Chúng sắm một căn nhà nhỏ ở đất Ba Thục.
Sân trồng dưa của , sân trồng hoa của U Nguyệt.
Nuôi thêm bảy tám con gà vịt, rộn rã tiếng gáy tiếng cục tác.
Nắng ấm dịu nhẹ buổi trưa chiếu lên bức thư từ nơi xa,
từng con chữ như ánh lên sắc vàng lấp lánh.
Ta chậm rãi nhấm nháp kẹo hoa quế,
đám tiểu nhị ở Thiên Vị Lâu ríu rít kể chuyện.
Ngươi một câu, một câu, giấy kín những lời nhắn nhủ:
“Đông gia, khi nào ngài về ?”
“Đông gia, về ăn cơm tất niên ? Tiểu nhân mới học món ‘nồi cổ ngoạn’, đến lúc đó chúng thể quây quần bên bếp, náo nhiệt ăn cùng ~”
“Đông gia, bếp trưởng gần đây khen d.a.o pháp tiến bộ đó! Đợi ngài về, nhất định thử món ‘thịt tháp bảo’ !”
“Trong lầu mới một con mèo vàng nhỏ, bắt chuột giỏi cực kỳ. Mỗi ngày chúng đều cho nó uống sữa dê, nuôi nó tròn trịa mềm mại, sờ thích lắm. Đông gia về chắc chắn cũng sẽ thích nó.”
“Đông gia, đông gia, còn nữa—chúng nhớ ngài!”
Ta bật khẽ, nghiêm túc nghĩ một hồi.
Thôi thì, ngày mai lên đường .
Ngồi thuyền xuôi dòng theo sông.
Ngắm chán phong cảnh Tam Hiệp, ăn no nê “tứ tiên Trường Giang”.
Khi đến nơi cũng kịp tham dự một bữa cơm tất niên nóng hổi.
Ở kinh thành—
nơi từng nghĩ là phồn hoa, thần bí, xa xăm khó với tới—
nay sự nghiệp, bằng hữu và gia đình của .
Ta từng nghĩ, gả cho Thẩm Nghiễn Chu sẽ là chuyện hạnh phúc nhất đời .
sai.
Trao tương lai tay khác, sớm muộn cũng thất vọng.
Hạnh phúc của , do chính đôi tay tạo nên.
Tự đầy đủ, cần cầu bên ngoài.
Bên , U Nguyệt một trận tử chiến kéo dài cả khắc với một con vịt xiêm, cuối cùng cũng túm nó.
“U Nguyệt.”
Ta đong đưa ghế, phơi nắng, lười nhác gọi .
“Tối nay ăn gì?”
U Nguyệt xách vịt bằng một tay,
thành thục quấn tạp dề, ngoảnh đầu mỉm :
“Gà xào ớt khô, vịt khô xào giòn, măng trộn bí Phật thủ.”
“Bảo đảm nương tử hài lòng.”
“Ừm.” Ta gật gù, vẫy tay gọi gần.
Bóc viên kẹo hoa quế lấp lánh, nhét miệng .
“Đi , nấu ~”
Đường dài muôn trùng, cuối cùng cũng nơi để về.
Nơi lòng an , chính là quê hương.
-HẾT-