Tiểu Đạo Cô Phát Sóng Trực Tiếp Quá Chuẩn! Ngày Kiếm Trăm Triệu, Trở Thành Nhà Giàu Số Một - Chương 250: Bác sĩ cũng không phải thần tiên
Cập nhật lúc: 2025-09-24 17:56:23
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, khán giả trong livestream đều lặng im.
Đối diện hình ảnh một bác sĩ trẻ đang suy sụp, nhất thời chẳng ai gì.
“Rõ ràng… rõ ràng chúng dốc hết sức. Đây là kết quả nhất …”
“Ông lão hôm qua còn , ca phẫu thuật đó thành công. Nhờ mà bệnh nhân tránh việc cắt cụt chân, vẫn thể , chỉ là tập tễnh một chút…”
“Không nên, nên… Người thương lẽ là ông …”
Từng lời bác sĩ thốt như những cú đánh mạnh giáng thẳng trái tim khán giả trong phòng.
[Không hiểu … nước mắt rơi.]
[Một bác sĩ như , giờ lâm cảnh sống c.h.ế.t rõ. Cứu xong mà nhận về kết cục thế .]
[Vậy thì thực sự nhận báo đáp ?]
[ vị bác sĩ . Ông tay nghề y thuật giỏi. Vài năm , chính ông là phẫu thuật cho bố khi ông gãy chân.]
[Vậy mà, tại một bác sĩ cứu gánh chịu bi kịch thế ?]
[Là một sinh viên y khoa, giờ đây thật sự hoang mang. Chúng học tất cả những điều … rốt cuộc để gì?]
[Thôi đừng tự cảm động nữa. Mấy lương bổng của họ cao cỡ nào ? Chúng bỏ bao nhiêu tiền thuốc men, chẳng lẽ việc họ khám chữa là điều đương nhiên ?]
[ đó. Chúng trả tiền, thì họ phục vụ.]
[Người thật ngu ngốc. Từ khi nào bác sĩ xem như nghề dịch vụ? Muốn phục vụ thì khách sạn. Bác sĩ là để cứu .]
[Những mở miệng … khi chính các đủ tiền thuốc men, liệu còn dám như thế nữa ?]
...
Vừa thấy những bình luận trong livestream, tâm trạng của bác sĩ trẻ mới dịu liền căng thẳng hẳn lên. Ngực đau nhói, như thể một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy tim.
“Tiền thuốc? Những loại thuốc các uống, những thiết các sử dụng… chẳng lẽ cần chi phí ? Số tiền đó rơi tay bác sĩ chúng ! Ngay cả thời cổ đại, khám bệnh cũng trả tiền cơ mà. Lương của chúng , vốn dĩ cũng chỉ như bao bình thường khác.”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt đỏ ngầu chằm chằm màn hình, những dòng bình luận chê trách chuyện tiền bạc.
“Chúng cũng chỉ là con ! Chúng cũng sống. Cởi chiếc áo blouse , chúng cũng là con cái trong gia đình, cũng cha già cần phụng dưỡng, con nhỏ cần chăm lo. Tại chúng nhận lương?”
Anh ngừng một chút, giọng khàn hẳn :
“Người khác học đại học chỉ bốn năm. Chúng học năm năm đại học, hai năm đào tạo chuyên khoa, ba năm thạc sĩ. Chưa kể thêm ít nhất ba năm kinh nghiệm lâm sàng. Hơn mười năm trời ròng rã mới thể đào tạo một bác sĩ.”
“Vậy mà lương của chúng cũng chẳng khác mấy bình thường. Không hề cao sang, cũng chẳng hề giàu như mấy tưởng tượng. Khi bận, sư phụ — một ông lão hơn 50 tuổi — từng mổ liền 40 tiếng nghỉ. Thế mà, lương tháng của ông chỉ hơn hai vạn. Nhiều lắm ?”
Anh cay đắng, lắc đầu:
“Hơn hai vạn… ở cái thành phố , nuôi sống một gia đình ba cực kỳ chật vật .”
Nói , mở cửa, hướng về phía màn hình, giọng nghẹn :
“Tất cả những ngoài … đều đang chờ sư phụ phẫu thuật. Những ca phẫu thuật , ngoài ông , chẳng ai dám nhận. Chỉ cần chậm trễ một hai ngày thôi, bọn họ sẽ đối mặt với nguy cơ cắt cụt chân.”
Trước cửa phòng việc của bác sĩ, chật kín bệnh và nhà.
Có nóng ruột chờ mong, thì quỳ rạp xuống đất, dập đầu cầu xin.
Bởi lẽ, niềm hy vọng duy nhất của họ lúc đang trong phòng cấp cứu .
“Chúng đủ cố gắng ? Chúng hết sức ?”
Mỗi chữ thốt đều chứa đựng nỗi ấm ức dồn nén, tựa như m.á.u rỉ từ tim.
Nói xong, bác sĩ trẻ đóng sập cửa , cắt đứt âm thanh bên ngoài.
Mộc Li chỉ khẽ thở dài — rõ ràng bác sĩ rơi đường cùng của tuyệt vọng.
Anh thẫn thờ màn hình, đôi mắt đỏ hoe, chằm chằm Mộc Li:
“ cô bản lĩnh, thể thấu nhiều thứ. Vậy… cô hãy cho … thế nào để sư phụ thoát khỏi lưỡi hái tử thần ?”
Mộc Li mở Thiên Nhãn. Sau khi thấu hết chuyện, cô chỉ lặng im.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-dao-co-phat-song-truc-tiep-qua-chuan-ngay-kiem-tram-trieu-tro-thanh-nha-giau-so-mot/chuong-250-bac-si-cung-khong-phai-than-tien.html.]
Hôm nay… chính là ngày tận của vị bác sĩ già .
Có câu: “Diêm Vương gọi c.h.ế.t lúc ba canh, ai dám giữ đến năm canh?”
Sinh tử định, thể vãn hồi.
Vết d.a.o đ.â.m xuyên tim, cộng thêm tuổi tác cao… kết quả cấp cứu chỉ thể là bi kịch.
Mộc Li lên tiếng. Bác sĩ trẻ kẻ ngốc, nhanh chóng hiểu tất cả.
Với tư cách một nghề y, rõ hơn ai hết — một nhát d.a.o xuyên qua tâm thất trái, gần như còn cơ hội sống sót.
“Không… thể nào… Sao là thầy ? Rõ ràng chỉ vài ngày nữa thôi, con gái thầy sẽ đám cưới…”
Trong đầu chợt hiện về cảnh tượng hai ngày .
Ông bác sĩ già rạng rỡ, mang theo cả xấp thiệp mời, phát cho từng đồng nghiệp trong văn phòng.
Ông còn hãnh diện khoe: con gái ông sắp kết hôn, đến lúc đó nhất định mời đến chung vui.
Bác sĩ trẻ tuổi cũng nhận một tấm thiệp. Lúc đó, ông bác sĩ già vỗ vai , ánh mắt tràn đầy quan tâm:
“Anh cũng còn nhỏ nữa. Bao giờ thì tính chuyện lập gia đình? Tuổi cũng ngang với con gái . Nhìn , cứ như thấy chính con gái . Cứ mãi chịu tìm đối tượng, lo, còn lo cho đây.”
Khoảnh khắc , bầu khí trong văn phòng ngập tràn tiếng vui vẻ.
hiện tại, tất cả chỉ còn là sự im lặng đến nghẹt thở.
Một vài bác sĩ vì quá sợ hãi lặng lẽ lánh sang phòng khác, bỏ một trong phòng nghỉ.
Danh nghĩa là ở để tiếp bệnh nhân, nhưng lúc , gì còn ai dám đến nữa. Gặp chuyện như , ai cũng tránh .
Mộc Li cảnh đó, chỉ thở dài bất lực. Trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ, như thể đưa một quyết định quan trọng.
Cô nghiêm giọng hỏi:
“Anh thể gửi địa chỉ bệnh viện cho ? Ngoài , hãy hỏi thử xem thể duy trì tính mạng của bác sĩ già thêm bao lâu. Có lẽ… nếu đến kịp, kết cục vẫn còn cơ hội đổi.”
Nghe , bác sĩ trẻ như nắm một tia hy vọng cuối cùng, lập tức ngẩng phắt đầu lên:
“ ở Bệnh viện Trung tâm Thành phố XX, Tỉnh XX.”
Mộc Li vội vàng tra cứu điện thoại. Chỉ trong chốc lát, cô tìm thấy vị trí chính xác.
Mộc Li tra cứu chuyến tàu gần nhất. Thời gian đến nơi chỉ mất một tiếng.
Hiện tại, chỉ còn nửa tiếng nữa tàu sẽ khởi hành. Nếu xuất phát ngay bây giờ, cô thể kịp.
Cô nhanh chóng tính toán, kết ấn tay để suy đoán thời gian còn của vị bác sĩ già.
Vừa khớp.
Mộc Li lập tức dặn dò bác sĩ ở đầu dây bên :
“Bây giờ sẽ lên đường đến chỗ . Anh hãy lập tức kiểm tra tình trạng sinh tồn của thầy . Một tiếng rưỡi nữa, đợi ở cổng bệnh viện.”
Sau đó, cô sang với khán giả trong livestream:
“Xin , rời một thời gian. Không chắc bao giờ mới thể . , một việc vô cùng quan trọng.”
Vừa cuộc trò chuyện giữa hai , khán giả liền hiểu — Mộc Li chuẩn cứu .
[Chủ thớt, ! Chúng sẽ luôn ở đây đợi cô.]
[Nếu tới livestream, bác sĩ già vượt qua cửa ải sinh tử, sẽ gửi tặng cô cả tháng lương.]
[ hứa, chỉ cần ông cứu, tặng ngay 100 quả Carival.]
[Đi ! Nhất định thành công, chủ thớt. Cố lên!]
...
Mộc Li những dòng bình luận dồn dập, khẽ gật đầu. Cô tắt livestream, vội vàng gọi taxi.
xe của cô còn kịp đến thì một chiếc ô tô quen thuộc dừng ngay cổng biệt thự.
Tô San bước xuống, ánh mắt kiên quyết:
“Đi thôi, đưa cô !”