Tiểu Đạo Cô Phát Sóng Trực Tiếp Quá Chuẩn! Ngày Kiếm Trăm Triệu, Trở Thành Nhà Giàu Số Một - Chương 187: Cẩu yêu bị tẩu hỏa nhập ma
Cập nhật lúc: 2025-09-23 16:13:07
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộc Li khẽ gật đầu:
“Ta là Quán chủ Quy Nguyên Quán ở ngọn núi bên cạnh, cũng coi như đồng môn trong đạo.”
Nghe , mấy tiểu đạo sĩ lập tức lộ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt dồn cả về phía cô.
“Không lẽ… cô chính là Quán chủ của đạo quán đang gánh khoản nợ một tỷ nhân dân tệ ?”
Mộc Li: “…”
Một tỷ tệ… thật sự nổi tiếng đến mức ?
Cô chỉ thể gượng gạo gật đầu. Lập tức, mấy tiểu đạo sĩ háo hức tiến gần, vòng quanh cô mấy vòng như rõ hơn.
“Quả nhiên là danh bất hư truyền! Nghe danh lâu, ngờ hôm nay gặp thật. Một tỷ tệ lớn như thế, các mà nợ ?”
Mộc Li chỉ gượng. Thành thật mà , ngay chính bản cô cũng chẳng rõ con khổng lồ từ mà .
Trong hợp đồng chỉ ghi đơn giản: tiền thuê, thời hạn trăm năm.
“Đạo hữu giải quyết một chuyện lớn như , chi bằng lên núi nghỉ chân một lát?”
Mộc Li gật đầu, vẫn giữ chặt gáy con ch.ó yêu, lặng lẽ theo mấy tiểu đạo sĩ.
Người đàn ông cắn sớm đưa xuống núi bệnh viện. Phí chữa trị và bồi thường đều do chính quyền lo liệu. Mộc Li ngoái , xác nhận vết thương tuy dữ dội nhưng chỉ là ngoài da, nhiều lắm cũng để sẹo, tính mạng hề đe dọa.
Chẳng bao lâu, cô theo nhóm tiểu đạo sĩ bước Tam Thanh Quán, rẽ về phía – nơi cấm du khách lai vãng.
Một tiểu đạo sĩ dẫn cô phòng tiếp khách. Trong phòng, một đàn ông trung niên mặc vest đang sẵn.
Tiểu đạo sĩ cung kính hành lễ giới thiệu:
“Sư thúc, đây là Quán chủ Quy Nguyên Quán – chính là khống chế cẩu yêu chân núi.”
Hắn tóm tắt sơ qua bộ sự việc, đó lặng lẽ lui .
Chẳng mấy chốc, nóng và bánh ngọt dọn lên.
“Tiểu hữu, bần đạo là Chân Nhất, thuộc thế hệ chữ Chân của Tam Thanh Quán. Lần thật sự đa tạ tiểu hữu tay tương trợ!”
Ngay từ khi Mộc Li bước , Chân Nhất cảm nhận sự bất phàm nơi cô gái . Hơi thở thâm sâu, khí tức uy nghiêm — thể so với đám tiểu đạo sĩ bên ngoài. Ông thậm chí còn cảm thấy một sự kiêng dè khó tả. Chính vì thế, thái độ năng cũng trở nên đặc biệt khách khí.
Mộc Li khẽ gật đầu:
“Đều là trong cùng một đạo mạch. thuộc thế hệ chữ Huyền, đạo hiệu Thanh Huyền.”
Chân Nhất thì chấn động.
Tam Thanh Sơn vốn là tổ đình của Đạo giáo, từ đời đầu tiên truyền xuống bài phú để định thứ tự vai vế:
“Đạo đức thông huyền tĩnh, Chân thường thủ thái thanh.”
Thế hệ Chân mà ông đang thuộc cao , mà thiếu nữ mặt xưng thuộc thế hệ Huyền — địa vị bối phận còn cao hơn cả sư phụ của chính ông!
Nhìn ánh mắt Chân Nhất còn mang chút nghi ngờ, Mộc Li liền thong thả kể nguồn gốc cùng tình hình đạo quán của .
Lúc Chân Nhất mới chợt tỉnh ngộ.
Trong điển tịch của Tam Thanh Quán quả thật ghi chép chuyện về một phân mạch như thế. Không ngờ hôm nay gặp chính chủ.
Nếu tính theo vai vế, ông lẽ gọi Mộc Li một tiếng sư thúc tổ.
Chỉ nghĩ thôi mà ông cảm thấy hổ gượng gạo — dù Mộc Li trông còn quá trẻ, hợp với hai chữ “sư thúc” cao cao tại thượng .
Thấy Chân Nhất lúng túng, Mộc Li khoát tay:
“Chuyện bối phận để hãy . Giờ ông cho , con ch.ó nhỏ rốt cuộc là ?”
Nghe , Chân Nhất mới nhớ sự tồn tại của con cẩu yêu. Nó hiện tại hôn mê bất tỉnh, bẹp một góc, trông chẳng khác gì một con ch.ó chết.
Mộc Li chút do dự, thẳng tay quẳng nó xuống đất, ánh mắt lạnh nhạt, mang theo chút thương hại nào.
Bởi một khi yêu quái gây họa thương , thì tất nhiên trong diện tróc nã, còn đường lui.
May mắn là tạo hậu quả quá nghiêm trọng. Nếu thật sự cắn đứt tay kẻ , thì chuyện còn đơn giản thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-dao-co-phat-song-truc-tiep-qua-chuan-ngay-kiem-tram-trieu-tro-thanh-nha-giau-so-mot/chuong-187-cau-yeu-bi-tau-hoa-nhap-ma.html.]
Chân Nhất sang con ch.ó nhỏ, chỉ cảm thấy đau cả đầu lẫn răng.
“Con chó vốn là một tiểu tinh quái núi của chúng . Theo thiên quy: ‘Sau khi lập quốc thì thành tinh’. Bởi , từ thời điểm đó, việc sinh linh trí tu luyện hóa hình đều gian nan hơn gấp bội.
Con chó nhỏ vốn khai mở linh trí từ , nhưng đạo hạnh mỏng manh, chẳng năng lực gì nổi bật, chỉ quanh quẩn chạy nhảy ở mấy dãy núi lân cận mà thôi.”
Chân Nhất kể vắn tắt về con ch.ó nhỏ:
Ngày , nó lang thang núi, chẳng may gặp một yêu quái lợi hại hơn nhiều, đánh trọng thương, buộc bỏ chạy khỏi sơn lâm.
lúc đó mùa đông, một trận bão tuyết hiếm thấy trong mười mấy năm trút xuống. Nó chỉ còn chui rúc gầm xe, run rẩy chờ c.h.ế.t cóng.
Không ngờ, khi sinh mệnh gần tắt, một phát hiện. Người mang nó về, tắm rửa sạch sẽ, nấu cơm cho ăn, kiên nhẫn chăm sóc suốt cả tuần trời tuyết phủ.
Nhờ mà con ch.ó dần hồi phục. khi sức lực khá hơn, nó liền thừa cơ sơ suất, lặng lẽ bỏ , về núi.
Đến khi cơ thể bình phục, nó trở về tìm cứu , nhưng rốt cuộc chẳng thấy tung tích nữa.
Hơn mười năm lang bạt, nó vẫn chẳng thể tìm ân nhân năm xưa. Từ đó, sự khắc khoải dần dần hóa thành tâm ma.
Phải rằng, đối với yêu quái đang tu hành, tâm ma là thứ cực kỳ khủng khiếp. Nó thể xáo trộn tâm trí, khiến yêu quái rơi hỗn loạn, thậm chí đánh mất lý trí.
Vì thế, con ch.ó hoang thường xuyên tâm ma quấy nhiễu trong lúc tu luyện.
bản lĩnh của nó vốn cao, mỗi phát cuồng cũng chỉ phá hỏng vài cái cây, g.i.ế.c vài con gà, chẳng gây tổn hại gì lớn. Bởi , các đạo sĩ Tam Thanh Sơn đều mặc kệ, truy cứu.
Nào ngờ nó xông xuống khu vực dân cư, còn gây thương tổn cho con .
Chân Nhất khẽ thở dài, trong mắt thoáng lộ vẻ bất lực:
“Thực , con ch.ó hoang cũng đáng thương. Vì tìm năm xưa, nó từng nhiều cầu xin chúng giúp đỡ. chuyện thực sự quá khó.”
Nghe , Mộc Li liền chau mày:
“Khó tìm ư? Nó từng con cứu thì tất nhiên lưu nhân khí. Dù dễ, nhưng tuyệt đối là thể tìm .”
Chân Nhất bất lực xoa trán, thở dài:
“Điều kỳ lạ ở chỗ đó. Trên con ch.ó lưu chút khí tức nào của ân nhân . Ngay cả một vật dụng thể manh mối, nó cũng chẳng mang về.”
Mộc Li ngẩn :
“…?!”
Sao thể như ?
Thấy sắc mặt Cô đầy nghi hoặc, Chân Nhất mới kiên nhẫn giải thích:
“Người vốn thích chó. Vì thế, từ đầu đến cuối, hầu như trực tiếp tiếp xúc với nó. Thường chỉ nhốt trong phòng riêng, khi tắm rửa cũng chỉ qua loa, thậm chí lật nó . Con chó lúc trở về, cũng chỉ tắm sạch một nửa.”
Nghe đến đây, Mộc Li mới bừng tỉnh. Quả là một sự trùng hợp kỳ lạ.
Một con ch.ó hoang sắp c.h.ế.t cóng, gặp một vốn ưa chó, nhưng vẫn tay cứu giúp chỉ vì lòng .
“Thì là …” cô khẽ thở dài.
Chân Nhất gật đầu, đôi mắt thoáng chút thương cảm:
“Vì từ đầu đến cuối đối phương từng chạm nó, cũng để bất kỳ thứ gì liên quan đến bản , nên dù chúng giúp nó truy tìm cũng đành bất lực.”
Sau khi hết chuyện, Chân Nhất cũng chỉ thể khẽ thở dài, trong giọng mang theo vẻ bất lực.
Người quả thực thích chó, nhưng một tấm lòng lương thiện hiếm . Nếu năm đó tay cứu giúp, e rằng con ch.ó nhỏ sớm c.h.ế.t cóng trong trận tuyết lớn .
Một con ch.ó tâm ma quấy nhiễu, tuy khó lòng tạo nên đại họa, nhưng cứ liên tục gây rắc rối vặt vãnh thì cũng đủ khiến đau đầu.
lúc hai đang trò chuyện, con ch.ó bất động đất bỗng khẽ rên một tiếng.
Nó dần dần mở mắt, đôi con ngươi ngơ ngác đảo quanh, cảnh giác khắp nơi.
“Gâu… gâu… Đây… đây là ?”