Tiểu Đạo Cô Phát Sóng Trực Tiếp Quá Chuẩn! Ngày Kiếm Trăm Triệu, Trở Thành Nhà Giàu Số Một - Chương 141: Suýt nữa thì đã chữa khỏi
Cập nhật lúc: 2025-09-21 14:24:38
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rất nhanh, lì xì mở , và một biệt danh là “ là tổ tông của bạn” trúng thưởng.
Mộc Li lập tức kết nối video. Trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của một đàn ông trung niên. Ông trông mệt mỏi, hốc mắt sâu hoắm, gương mặt đầy nét lo âu và thiếu sức sống.
“Cô gái nhỏ, cô xem chuẩn ?” giọng ông khàn khàn, tràn đầy nghi ngờ.
Mộc Li bình tĩnh quan sát, nhàn nhạt đáp: “Nếu chú tin, chú thể tắt . sẽ phát một cái lì xì khác.”
Nói xong, cô định ngắt kết nối livestream, nhưng thấy đàn ông trung niên gượng gạo lắc đầu.
“ tin cô, chỉ là… kiếm tiền cũng dễ dàng. Nếu thật sự gặp kẻ lừa đảo, 1.000 tệ là ‘mạng sống’ của chúng đấy. Cô gái nhỏ, cô cũng mà, bây giờ kiếm tiền khó khăn hơn nhiều, chắc chắn giống như các cô .”
Những lời đầy ẩn ý, bình thường khó chịu đến lạ thường.
Không chỉ Mộc Li cảm thấy , ngay cả những xem trong phòng livestream cũng thoáng nhận sự khác lạ.
[Ông chú gì ? Sao thấy kỳ kỳ?]
[ cũng thấy, thì bình thường nhưng khó chịu đến thế.]
[Haha, các bạn nhạy cảm quá . Người lao động tiếc tiền thì gì bất thường .]
[Để giải thích cho các bạn. Ý ông là: tin chủ phòng, ngầm bảo chủ phòng thể lừa tiền, nếu chủ phòng đáp ứng yêu cầu thì dùng đạo đức trói buộc. sai ?]
[1.000 tệ mà coi là ‘mạng sống’, thật nực .]
[Bây giờ đến 1.000 tệ cũng thành ‘mạng sống’ ? Vậy mấy năm nay ông chú cố gắng thế nào? Một tháng kiếm bao nhiêu, tự hỏi ?]
[Cười chết, đối với bình thường 1.000 tệ thể nhiều, nhưng đủ giải quyết việc gấp. Vẫn còn quyền lựa chọn mà dùng đạo đức trói buộc, thật nực .]
...
Thanh niên bây giờ quen với đủ loại chuyện kỳ quặc, trói buộc bởi những lý lẽ đạo đức thông thường. Nếu gặp kiểu “đạo đức trói buộc” , họ sẽ thẳng thừng phản ứng, thậm chí còn bày tỏ thái độ kiêng nể.
Người đàn ông trung niên, khi thấy những bình luận trong phòng livestream, vẻ mặt trở nên khó coi hơn hẳn.
"Các đang bậy bạ gì ? chỉ là một bình thường, chút nghi ngờ bình thường thôi. Các đừng độc ác quá. Thanh niên bây giờ cần tích đức một chút, tôn trọng lớn chút nào," ông quát.
Mộc Li chỉ yên, lặng lẽ quan sát. Người xem trong phòng livestream hề quan tâm đến lời quở trách của ông , họ vẫn giữ vững lập trường, tiếp tục bình luận theo cách của riêng .
Người đàn ông trung niên nhận thể kiểm soát tình hình, liền sang Mộc Li, cô vẫn đó, bất động.
"Cô gái nhỏ, cô quản lý fan của ? Họ chuyện khó như , chẳng tôn trọng già gì cả. Giờ thanh niên bây giờ chơi điện thoại nhiều quá, đầu óc hỏng hết , chuyện kiểu khó thế !"
Mộc Li nhếch mép lạnh, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng sắc bén: " thấy những xem chẳng sai chút nào. Họ kiên định với quan điểm của , ràng buộc bởi đạo đức, và ủng hộ quan điểm ."
Cô tiếp tục, giọng điệu trêu nghiêm túc: "Ông chú, rốt cuộc chú xem ? Nếu , thì tặng quà . Nếu , sẽ tắt livestream ngay."
Người đàn ông trung niên hốt hoảng, vội vàng gật đầu, mở điện thoại và tặng một quả tên lửa lớn.
Mộc Li thấy , mỉm , hỏi tiếp: "Không chú hỏi gì đây?"
Người đàn ông trung niên màn hình điện thoại, vẻ mặt đầy đau đớn nhưng bất lực; chỉ một cái, 1.000 tệ biến mất khỏi tài khoản.
Ông thở dài, vẻ mặt cau : "Cô giúp xem con trai . Nó mấy ngày về nhà. Giận dỗi cũng chừng mực chứ. Đến cả cảnh sát cũng tìm thấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-dao-co-phat-song-truc-tiep-qua-chuan-ngay-kiem-tram-trieu-tro-thanh-nha-giau-so-mot/chuong-141-suyt-nua-thi-da-chua-khoi.html.]
Mộc Li liếc mắt, nghi ngờ: "Con trai chú? Con trai chú mấy ngày về nhà, chú hề vẻ lo lắng gì cả?" Cô để ý kỹ khuôn mặt đàn ông trung niên, nhận hề thấy một chút bồn chồn lo lắng nào.
Mộc Li cau mày, cảm giác trong lòng dâng lên một sự bất an mạnh mẽ. Gia đình bình thường nếu con cái mất tích mấy ngày chắc chắn sẽ lo lắng tìm. ông chú mắt , ngoài vẻ mặt khó coi , hề dấu hiệu bồn chồn kích động nào.
"Lo gì? Nó mười mấy tuổi , cũng hiểu chuyện . Chẳng qua là giận dỗi thôi. Chắc là đang ăn uống no đủ ở đó, để cho lão cha lo lắng thôi," đàn ông trung niên , giọng đầy tự tin và thản nhiên.
Mộc Li , trong lòng lập tức cảm nhận điều gì đó . Cô vội đáp lời, mà mở Thiên Nhãn, thấu cả đời đàn ông . Kết quả hiện lên khiến cô khó chịu đến cực điểm.
"Con trai chú trầm cảm nặng. Đã mất tích nhiều ngày như , mà chú lo lắng chút nào. Và tại nó giận dỗi? Chú ?" cô hỏi, giọng sắc bén.
Người đàn ông trung niên tỏ thản nhiên, thậm chí còn mang vẻ tự mãn: "Chẳng qua là vứt con vật nhỏ của nó thôi mà. Chỉ là một con vật nhỏ, thể quan trọng hơn ? Tiền dành cho con vật đó, chi bằng mua thêm thuốc cho nó. Để chữa cái bệnh trầm cảm đó."
Mộc Li ông , ánh mắt dần lạnh lùng và sắc bén hơn. Nói năng bĩu môi, khinh thường như , ông nhận mức độ nghiêm trọng của chuyện.
"Cái đám thanh niên các thật giả tạo. Trầm cảm gì chứ, chẳng qua là tự nghĩ quá nhiều. Mua thuốc cho nó còn lằng nhằng. Vứt con vật đó , tiền tiết kiệm chẳng đủ mua thuốc cho nó ?" ông , giọng điệu trịch thượng và đầy coi thường.
Mộc Li: "..."
Nghe xong lời ông chú , Mộc Li chỉ lặng lẽ nhíu mày, cảm thấy thế giới thật đa dạng và lạ lùng. Loại kỳ quặc, đến mức quái đản, cũng tồn tại ngoài tưởng tượng.
“Chú giấu con trai, vứt con mèo của nó , dùng tiền tiết kiệm để mua thuốc trầm cảm cho nó. Chú đúng là Diêm Vương sống. Nó một cha như chú chính là kiếp nạn lớn nhất của nó,” Mộc Li kìm mà thốt . Lời đầy thẳng thắn, sắc bén như lưỡi dao.
Cơ mặt đàn ông lập tức giật giật, vẻ tức giận hiện rõ gương mặt.
“Cô bậy bạ gì đấy? thế là vì nó. Trẻ con hiểu nỗi khổ của lớn chúng . Mỗi tháng tiêu hơn một trăm tệ để nuôi con vật đó, chi bằng mua thuốc chữa bệnh,” ông cãi, giọng điệu bực bội cố lý giải cho hành động của .
Người xem trong phòng livestream chứng kiến bộ cuộc đối thoại, ban đầu sốc đến mức sững sờ, gần như phản ứng thế nào. Bình luận dừng một lúc, màn hình im lặng, chỉ còn ánh sáng từ điện thoại. Sau đó, bộ khung chat bùng nổ, tràn ngập những lời chửi rủa, mắng mỏ ông chú dữ dội.
[Trời ơi, lão khốn đang cái gì ? mà tai như nổ tung.]
[Mỗi câu ông thì rõ ràng, nhưng ghép với , thể nào hiểu nổi.]
[Ý ông là… vứt con mèo của con trai chỉ để lấy tiền mua thuốc trầm cảm cho con trai.]
[Đây cha ruột bình thường, đây là Diêm Vương sống.]
[Lão khốn một mũi tên trúng ba đích. Vừa tiết kiệm tiền nuôi mèo, tiết kiệm tiền thuốc trầm cảm, còn tiết kiệm luôn cả tiền nuôi con trai.]
[Đỉnh cao thật, chiêu đạt tới mức thượng thừa.]
[ như tiếng la hét chói tai vang lên từ các bác sĩ tâm lý.]
[Bác sĩ tâm lý: Chính là ông ! Chính ông … g.i.ế.c con trai .]
[Suýt nữa thì bệnh trầm cảm của con trai ông chữa khỏi… May mà…!?]
...
Miệng lưỡi cư dân mạng như tẩm đầy độc dược, cay nghiệt thẳng thắn. Những hiểu chuyện cảm thấy một nỗi ấm lòng lạ thường.
Quả thật, đúng như câu hiện giờ: "Cha tay, bác sĩ tâm lý nửa năm việc trắng tay."
Người đàn ông trung niên màn hình, chứng kiến vô lời chửi rủa bay khắp phòng chat. Nhiều lời thậm chí còn hiển thị kịp vì tốc độ tràn quá nhanh.
Vẻ mặt ông tái xanh dần theo từng dòng bình luận. Cuối cùng, ông gằn giọng, cố gắng tự biện minh:
"Cái đám các gì chứ? là cha nó, thể đối xử tệ với nó ? thấy nó chỉ đang giả tạo thôi!"