Tiểu Cô Nương Nông Gia - Chương 613
Cập nhật lúc: 2025-11-08 07:53:42
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dẫu cho hai kẻ đang đối diện chính là sinh phụ mẫu, cũng chẳng hề ý định ban cho chút lời ý nào.
“Ta , các ngươi sớm chuyện giữa và Tương nha đầu, vì Lê Ký Tửu Lầu mà mắt đỏ tía tai, bấy giờ mới nhớ còn đứa nhi tử . Đáng tiếc, chúng sớm ký khế ước đoạn tuyệt quan hệ, và các ngươi từ nay còn bất cứ dính líu gì nữa.”
Thấy Ngũ Đại Khuê sắc mặt đỏ gay, bộ dạng nom tuôn lời c.h.ử.i rủa, Ngũ Thừa Phong chỉ khẽ , tiến thêm mấy bước gần. Điều khiến Ngũ Đại Khuê hoảng sợ đến mức lùi phắt một bước trong nhà, tựa khung cửa mới miễn cưỡng vững.
“Ngươi!”
“Ngũ đại chưởng quầy, hãy cho vững một chút, nếu cẩn thận ngã mà thương tổn thể, e rằng mười ngày nửa tháng cũng chẳng thể tới tiệm vải .”
Đôi mắt Ngũ Đại Khuê chợt lóe lên một tia sáng, giờ đây trong lòng mới nảy sinh vài phần kiêng dè tiểu nhi tử .
Xem tiểu tử vẫn ghi nhớ mối thù năm xưa, tâm địa sắt đá vô cùng. Dám tay đ.á.n.h cả phụ như , hiển nhiên chiêu bài tình vô dụng.
Huống hồ, những lời Ngũ Thừa Phong lời đùa cợt. Lỡ như thật sự chọc giận , khiến bản thương tổn, e rằng bên tiệm vải sẽ chẳng để thời gian cho dưỡng thương .
“Vả , cho các ngươi thêm một chuyện. Ta định ở rể tại Lê gia bên , cho nên đừng hòng dùng danh nghĩa phụ mẫu của mà qua đó chiếm tiện nghi.
Phàm là nữ nhân xuất giá tòng phu, thì , một nam nhi, nếu ở rể, sẽ theo nhà vợ. Nếu thật sự ngày thành với Tường nha đầu, sẽ chính thức là của Lê gia, khi sẽ còn bất cứ quan hệ nào với Ngũ gia các ngươi nữa.”
Kiều thị: “……”
Chẳng những phu thê Ngũ Đại Khuê, ngay cả đám tiêu cục của Ngũ Thừa Phong đang chờ ở ven đường cũng những lời cho kinh ngạc tột độ, tựa như sét đ.á.n.h ngang tai.
Đường đường là nam tử hán mà thản nhiên chuyện ở rể như chuyện cơm bữa .
Đối với nam nhân, ở rể là chuyện đại kỵ, là nỗi ô nhục còn chút thể diện nào. Chẳng những con cái họ mang họ , nếu nhà gái cường thế hơn một chút, còn trường hợp họ nhà vợ mắng nhiếc, đ.á.n.h đập.
Bình thường, chắc chắn sẽ chẳng nam nhân nào tình nguyện ở rể, ngoại trừ một vài kẻ thật sự nghèo khổ tới mức miếng cơm nào bỏ bụng, mới đành gả nhi tử ở rể cho .
Chính vì , tất cả đều nghĩ tới, Ngũ Thừa Phong cam tâm ở rể. Rõ ràng áp tiêu kiếm khoản tiền nhỏ, dung mạo khôi ngô tuấn tú... thực sự khiến đời hiểu thấu tâm tư của .
Phu thê Ngũ Đại Khuê tức giận đến mức mặt mày tái mét. Hắn ở rể khác nào bôi nhọ danh tiếng, ô nhục Ngũ gia?
Sau nếu trong thôn , khẳng định sẽ chỉ trỏ lưng, gièm pha Ngũ gia bọn họ, còn chẳng sẽ thêu dệt nên những câu chuyện thê lương bi đát đến nhường nào.
“Ở rể thì ! Đoạn tuyệt quan hệ cũng tuyệt nhiên ! Ngươi điều đó sẽ ô danh liệt tổ liệt tông!”
“Được là chuyện của , các ngươi cũng chỉ uổng công vô ích.”
Từ lâu , Ngũ Thừa Phong còn là đứa trẻ câm lặng, cam chịu sự hành hạ của khác như thuở xưa.
Giờ đây, là kẻ tiền của, sống cuộc đời tự do tự tại, chẳng một ai thể xen quyết định của .
“Ngũ đại chưởng quầy, hôm nay, những lời cần , cặn kẽ với ngươi . Các ngươi chớ đến quấy nhiễu Lê gia bên . Nếu để phát hiện các ngươi thành thật, chỉ đành nghĩ cách giúp ngươi an phận ở nhà mà ‘tĩnh dưỡng’ thật thôi.”
“Đừng hỏi tĩnh dưỡng bao lâu, chuyện thật khó lòng mà . Mấy năm nay ở tiêu cục, học ít thủ đoạn và bản lĩnh .”
Hắn đột nhiên hạ thấp giọng , chỉ đủ cho hai Kiều thị và Ngũ Đại Khuê mà thôi.
“Bảo đảm thoạt chỉ là chuyện ngoài ý .”
Phu thê Ngũ Đại Khuê: “……”
Bọn họ đột nhiên cảm thấy lạnh toát sống lưng.
Ngũ Đại Khuê cảm giác cánh tay bẻ gãy ban nãy bắt đầu đau nhức tột độ. Mãi đến khi bóng hình khuất dạng ở đầu ngõ, phu thê bọn họ mới chợt bừng tỉnh.
“Đại Khuê…… Lão tứ ……”
“Câm miệng! Về tuyệt đối nhắc đến nữa! Tất thảy đều tại ngươi sinh cái Tang Môn tinh ! Thật là một sai lầm tày trời!”
Ngũ Đại Khuê phun một ngụm nước bọt, oán hận gót trở chính sảnh.
Chẳng những hưởng chút lợi lộc nào, còn con trai đ.á.n.h cho một trận, khi trở về còn hăm dọa một hồi, quả thực khiến điên tiết vô cùng.
Nếu nể mặt Kiều thị sinh cho mấy hài tử, mấy năm nay gây nên khúc mắc gì lớn, tống cổ phụ nhân khỏi cửa.
--- Hết chính văn ---
Kiều thị còn bản trượng phu giận cá c.h.é.m thớt, suýt chút nữa thì đuổi , thế nhưng nàng hiểu thấu tâm tình qua sắc mặt, lúc trượng phu vui.
Đặc biệt, ngọn nguồn chuyện đều do một tay nàng gây nên, đương nhiên càng cẩn trọng hầu hạ hơn nữa.
Đại phu nhân càng thêm cẩn trọng nghiêm ngặt, tiểu càng thêm kiêu ngạo ương ngạnh. Dẫn tới trong nhà bọn họ, ngoài tiếng trẻ sơ sinh ầm ĩ mỗi ngày, tiếng cãi vã của các phụ nhân, thường thường sẽ tiếng đám con cái trưởng thành gây nhiễu loạn ồn ào, hầu như chẳng một ngày nào yên .
Ngũ Thừa Phong ẩn quan sát hai ngày, thấy Ngũ Đại Khuê thực lòng thành thật, còn ý định quấy nhiễu Lê Ký nữa, bấy giờ mới yên lòng.
Hắn trực tiếp trở về sửa sang tài sản tích cóp của , mang bộ đến Lê Ký.
Số bạc trong tay chẳng bằng những gì Lê Tường kiếm , song mỗi một đồng đều là tiền màn trời chiếu đất, liều mạng đổi về. Tích cóp lâu như , tính sơ qua cũng vài trăm lượng bạc.
Số tiền đủ để cưới thê tử, an sống qua cả đời.
“Tứ Oa, ngươi thật sự suy nghĩ thấu đáo ? Có ở rể Lê gia ?”
“Đã nghĩ thấu đáo!”
“……”
Lê Giang thấy đống ngân lượng đồ sộ , quả thực chấn động đến ngẩn , nhưng vì bạc nhiều như , mà là vì tấm lòng Tứ Oa dành cho nữ nhi nhà .
Tứ Oa thể đem bộ gia sản bao năm tích cóp giao phó tay nữ nhi . Chuyện chẳng hề liên quan gì đến việc nữ nhi nhà kiếm tiền . Bởi đó vốn là hai vấn đề khác biệt .
Hài tử vốn từ tấm bé đến khi trưởng thành, gặp gỡ ở trong thành, ở chung lâu như , Lê Giang hiểu thấu phẩm hạnh của đối phương.
Bởi , ngoài công việc hiểm nguy , bất luận phương diện nào ở đối phương, Lê Giang đều vô cùng hài lòng. Hắn phu nhân bên cạnh, dùng ánh mắt dò hỏi ý kiến của nàng.
Quan thị khẽ khàng gật đầu.
Bà hài lòng về hài tử Tứ Oa . Quan trọng hơn, bà nhận thấy nữ nhi nhà cũng ý với .
Mấy ngày , bà từng lén hỏi một , cũng nhận lời khẳng định từ nữ nhi.
Hiện giờ cảnh nhà sung túc như đều là nhờ nữ nhi, chuyện hôn sự tự nhiên cũng dựa ý nguyện của nó.
Phu quân Lê Giang chẳng ý kiến gì, bên Ngũ Đại Khuê cũng vấn đề gì đáng ngại, bọn họ liền gật đầu ưng thuận mối hôn sự .
“Con cứ mang bạc về , qua cửa nhà ai mà… khụ… Cứ giữ lấy … Coi như của hồi môn .”
Nói tới chuyện của hồi môn, mặt ba đều lộ vẻ tự nhiên. Vẫn là Quan thị mỉm , mở lời : “Thôi , cứ mang bạc lên lầu khóa , chốc lát nữa Tứ Oa trở về thì lấy . Tứ Oa , con phía gặp Tường Nhi một chút, nó nhắc tới con mấy ngày nay .”
Được nhạc mẫu tương lai ưng thuận, Ngũ Thừa Phong vui sướng khôn xiết, suýt chút nữa nhịn mà nhảy cẫng lên, miệng cũng nở nụ đến mang tai.
Hắn chỉ là sợ rằng sẽ để ấn tượng mấy chín chắn trong lòng song của thương, đành cố nén chịu, mãi đến khi tới cửa mới bắt đầu tăng tốc bước chân.
Từ tửu lâu trở về hậu viện chỉ mất vài hô hấp ngắn ngủi, nhưng trong chớp mắt , trong đầu như cuộn phim chậm, dần dần hiện lên từng khung cảnh từ lúc quen tới khi trở nên cận với Tường nha đầu.
Mà chuyện khiến khắc cốt ghi tâm nhất, ắt hẳn là sinh nhật năm nào, khi trong nhà đ.á.n.h mắng, nàng ân cần nấu cho một chén cơm trộn mỡ cua.
Mọi đớn đau trong lòng tựa hồ mùi hương ấm áp nơi gian bếp tối tăm xua tan, chỉ còn sự an bình, thoải mái lấp đầy khoang bụng. Cảm giác nghẹn ứ bấy lâu nay khiến khó thở, giờ đây cũng tan biến theo một thở nhẹ nhõm.
Chính từ ngày hôm đó, mới bắt đầu chân chính lưu tâm đến Tường nha đầu.
"Tứ ca, đang nghĩ ngợi điều gì ? Sao ngẩn ngơ mãi ngoài , mau mau đây dùng cơm chứ."
Lê Tường cong cong hàng mi, mặt Ngũ Thừa Phong, nàng tinh nghịch khẽ chọc bả vai , kéo trong bếp.
"Nghe A Thất bảo, nửa canh giờ tới đây , nhưng vẫn ở lầu bàn chuyện cùng phụ và mấy vị thúc bá. Chắc hẳn vẫn dùng cơm nhỉ? Đây là mỡ cua, từ đám cua lông mua hôm qua đó, để trộn cho một chén nhé..."
Nàng còn định thêm điều gì, song Ngũ Thừa Phong bên cạnh nhịn vươn tay kéo nàng lòng. Đáy mắt tràn ngập yêu thương cháy bỏng.
"Nha đầu, Đại Giang thúc chấp thuận hôn sự của hai ."
Cuối cùng, một mái ấm đích thực thuộc về riêng .
Một mái ấm trọn vẹn, ấm áp cùng mà thương yêu, quý trọng nhất cõi đời !
--- Hết chính văn ---
--- Phiên ngoại 1: Ba năm ---
Dù chức Tổng Tiêu Đầu ở tiêu cục vẫn luôn giữ cho , song Ngũ Thừa Phong quyết tâm từ bỏ công việc .
Bởi từ thủa xa xưa, từng hứa với Tường nha đầu rằng, khi thành gia lập thất, nhất định từ bỏ công việc gian khổ .
Vì lẽ đó, tiêu sư bôn ba Nam Bắc, mỗi chuyến xa thường mất vài tháng trời, chẳng những thể gần gũi thương mà còn khiến đêm ngày thấp thỏm lo âu.
Nửa năm , sư phụ may thương, lui về ở ẩn, còn tiếp tục công việc tiêu cục nữa. Còn phần , trong vòng nửa năm cũng sắp xếp thỏa việc, chỉ chờ đội tiêu sư mới huấn luyện thuần thục là thể rời .
Qua ba năm, Tường nha đầu nay sắp mười chín tuổi. Mấy ngày , Đại Giang thúc vốn dĩ luôn trì hoãn hôn sự, mà đột nhiên mơ hồ ám chỉ vài điều, hiếm hoi lắm mới một nhẹ nhàng, dễ chịu đến .
Vậy nên, cơ hội nhất để thành gia lập thất đang hiển hiện ngay mắt. Nếu còn nhanh tay nắm lấy, nào sẽ đợi đến bao giờ.
Vì , Ngũ Thừa Phong vô cùng dứt khoát trong chuyện liên quan đến tiêu cục.
Ngày hôm dứt lời, ngày hôm liền mang theo nhiều lễ vật, thẳng tiến đến tửu lâu, báo cho tin vui .
Giờ đây, Lê Ký Tửu Lâu dời đến vị trí trung tâm của thành, diện tích cũng rộng lớn gấp đôi thuở ban đầu.
Suốt ba năm qua, việc kinh doanh của tửu lâu luôn vô cùng hưng thịnh, kể đến việc mỗi tháng đều một món ăn mới mắt, chỉ riêng những món ngon tuyệt phẩm khiến các tửu lâu khác tài nào sánh kịp.
Các tửu lâu khác dù ghen tỵ đến đỏ mắt cũng đành bó tay. Về cơ bản, một nơi nào còn dám công khai gây hấn nữa, ngược , chỉ thể ngấm ngầm tìm cách lung lạc đầu bếp, thậm chí còn lén lút trèo tường lẻn .
Đáng tiếc , trong nhà bếp đều một lòng trung thành, thêm Lê Tường hào phóng trả lương hậu hĩnh, bởi chẳng một ai mua chuộc.
Về chuyện lẻn càng cần . Trên tường Lê Ký, từng lớp vỏ hàu sắc nhọn rõ từ mà , chỉ những thứ nhọn cứng, đ.â.m buốt nhói.
Thoáng chốc vài năm bình an trôi qua. Ngoại trừ vài món ăn đơn giản dễ , các tửu lâu khác cũng chẳng học dù chỉ một phần nhỏ những món ăn danh tiếng của Lê Ký. Kể cả khi bọn họ đặt tên giống y chang bên Lê Ký, nhưng hương vị kém xa muôn phần, chỉ đành cam chịu lời chê bai, giễu cợt.
Khoảng hai năm , Lê Ký Tửu Lâu danh chính ngôn thuận đ.á.n.h bại tửu lâu trong thành, vươn lên vị trí nhất, danh tiếng vang xa đến cả những vùng lân cận cũng đều ngưỡng mộ.
Khách thương từ ngả đường ghé qua Thành An Lăng, nếu còn chút thì giờ nán , nhất định sẽ đến Lê Ký Tửu Lâu thưởng vị.
Kể cả khi tới Lê Ký ở trung tâm thành để thưởng thức, bọn họ cũng sẽ tìm đến Lê Ký ngoại thành nếm qua một vài món.
Lê Tường truyền thụ cho chúng đồ của tận tâm, giữ chút gì. Nhóm tiểu đồ của nàng cũng chẳng kém cạnh, hiện nay tại ngoại thành dựng nên hai chi nhánh, và trong phòng bếp đều do Quan Thúy Nhi cùng Yến Túc đảm nhiệm chức bếp trưởng.
Dẫu tửu lâu ngày càng bành trướng, Lê Tường chẳng còn tất bật như thuở ban đầu.
Hiện tại nếu chi nhánh mới mở, nàng sẽ giao phó cho đám đồ xử lý, còn nàng, đương nhiên thi thoảng sẽ chỉ bảo, đốc thúc đôi lời, hoặc là xem xét thành quả của nhóm tiểu đồ tôn của , quả nhiên thanh nhàn hơn hẳn.
Lúc nàng đang ở một trong phòng bếp, vò đầu bứt tóc, trăn trở tìm tòi một món ăn mới lạ. Ngay lúc chuẩn cho ớt chảo xào, bỗng tiếng A Thất từ bên ngoài vọng gọi nàng.
"Chủ nhân! Ngũ đại ca tới!"
Lê Tường giật , tay run rẩy, lập tức đổ thẳng nửa lọ ớt khô chảo. Một làn khói cay xè bốc lên, chỉ nàng mà cả tiểu nha đầu đang nhóm lửa cũng sặc đến rát mắt, nước mắt giàn giụa, vội vàng chạy thoát ngoài.
Phiên ngoại 2
Ngũ Thừa Phong đặt chân sân, thấy vị hôn thê của nước mắt giàn giụa, liền cảm thấy vô cùng thú vị, buông lời trêu ghẹo: "Mới vài ngày gặp, nàng nhớ đến mức thấy về liền phản ứng kịch liệt thế ư?"
"Thôi bớt lời ba hoa, mau bưng cho một chậu nước."
Lê Tường sai khiến vô cùng tự nhiên, mà Ngũ Thừa Phong cũng thành quen. Chỉ vài động tác nhanh nhẹn, bưng một chậu nước lớn tới, phòng Lê Tường lấy cho nàng chiếc khăn sạch sẽ để lau mặt.
Ngay khi nàng còn đang bận rộn lau rửa mặt mũi, thản nhiên buông một lời: "Tiểu Tường nha đầu, từ chức ở tiêu cục ."
"Thật ư?"
Lê Tường vui mừng đến nỗi quên bẵng đôi mắt đang cay xè như lửa đốt của .
ngẫm , phản ứng của nàng như cũng là lẽ đương nhiên. Hiện giờ, nàng coi như công thành danh toại, cuộc sống hàng ngày dư dả tiền bạc thanh nhàn, chỉ độc một điều khiến nàng lòng chính là công việc của Ngũ Thừa Phong.
Mỗi bận khỏi cửa áp tải tiêu, nàng liền bắt đầu lo lắng bồn chồn yên . Có đôi khi nàng còn mấy đêm liền gặp ác mộng, chợp mắt an lành.
Nàng cũng từng đôi ba thúc giục , nhưng cuối cùng đều chỉ nhận lời thoái thác. Mãi tới tận hôm nay, mới một tin khiến nàng mừng vui khôn xiết.
"Ta há dám lừa gạt nàng?"
"Có cho cũng chẳng dám."
Lê Tường nén khẽ cong môi đáp lời. Sau khi rửa mặt xong, nàng tiện tay đặt chiếc khăn mặt tay Ngũ Thừa Phong, ý bảo dọn dẹp.
"Vậy từ nay tới tửu lầu của việc ."
"Đó là lẽ đương nhiên, cuối cùng cũng thể yên kề cận bên nàng."
Ngẫm , thật đáng xót xa , trong hai năm gần đây, ngày ở bên cạnh nàng tính gộp cũng chỉ độ hai tháng, đó là kể đến những khi ngoài hiện diện. Nếu tính những lúc hai ở riêng, quả thực ít càng thêm hiếm hoi.
"Ấy , mấy hôm Đại Giang thúc nhắc đến với ... Nếu định, chi bằng..."
Ngũ Thừa Phong còn dứt lời, đôi tai đỏ bừng của thốt lên điều cần .
Lê Tường cũng hiếm khi ngại ngùng đến .
Lập gia đình ư? Nghĩa là từ một hóa thành đôi lứa, mối tình gắn bó cũng tự khắc thêm đậm sâu.
Trước đây, mối giao tình giữa hai vẫn đỗi đơn thuần, nhiều lắm cũng chỉ là nắm tay, chạm nhẹ bờ môi, nhưng một khi thành gia thất, ắt hẳn sẽ chẳng còn như nữa…
"Chuyện , cứ tự bàn bạc cùng phụ là , can cớ gì với !"
Lê Tường vội vã kéo chiếc khăn, nhúng nước lau lên mặt .
Ngũ Thừa Phong cố kìm nén, kìm nén mãi, cuối cùng cũng giữ tay chạm khẽ lên vành tai đỏ ửng của nàng.
Ngày thường, từng thấy tiểu nha đầu ngượng ngùng khi nhắc tới hôn sự cùng cuộc sống , nào ngờ khi ngày trọng đại cận kề, bỗng dưng nàng thẹn thùng đến thế.
Ngũ Thừa Phong chợt nhận , dáng vẻ ngượng ngùng của tiểu kiều kiều vốn ngày thường luôn hiếu thắng, mạnh mẽ khiến lòng chợt dấy lên một nỗi ngứa ngáy khó tả.
Ngũ Thừa Phong dám nán hậu viện quá lâu, chỉ vắn tắt dặn dò nàng đôi lời về những việc cần xử lý trong mấy ngày tới tức tốc trở về nhà.
Thú thật, cũng chẳng quá bận tâm đến chuyện hôn lễ . Dẫu cũng là ở rể, cứ thanh thản chờ Lê gia đến đón là .
Nếu như kẻ khác thường tự ti dám nhắc đến chuyện con rể, thì ngược , cảm thấy vô cùng hân hoan.
Ngày trọng đại , nhất định phát thiệp mời, dù cưỡng cầu tình hữu nghị, cũng đảm bảo sư phụ cùng các thiết sẽ mặt đông đủ.
Chẳng mấy chốc, ngày thành gia lập thất của hai sẽ đến.
Lê Giang đích chọn lựa ngày giờ cát tường. Vừa qua nửa giờ Thìn ( tám giờ sáng), Lê Tường khoác lên trường bào đỏ thẫm, cưỡi tuấn mã, dẫn theo đội ngũ hùng hậu, rảo bước khỏi cổng đón rể.
--- Phiên ngoại 3 ---
Lê Tường chẳng hề vận những bộ giá y nặng nề như bao cô nương đương thời, trái , nàng khoác lên chiếc trường bào đỏ thẫm thêu chữ Phúc, kết hợp cùng kiểu tóc đuôi ngựa cao vút, toát lên vẻ khí ngút trời.
Dung nhan nàng trang điểm phóng khoáng, thêm đóa hoa đỏ thẫm cài n.g.ự.c che khuất, khiến kẻ nào chẳng rõ tình hình, chợt lên ắt ngỡ là vị quan quân trẻ tuổi tuấn nhà ai đang đón dâu.
"Vị tiểu lang quân khôi ngô quá đỗi, chẳng là nhà ai đang thành ?"
"Nói gì mà tiểu lang quân! Đó chính là một cô nương! Vị là Lê cô nương, bà chủ Lê Ký lừng danh đấy, hôm nay nàng chinh đón trượng phu!"
"Trời đất ơi, cưới trượng phu ? Vậy mà thế trận khoa trương đến nhường ?"
Quần chúng hai bên đường đều bán tín bán nghi. Trong thời đại , ai rể chẳng giấu giếm né tránh, đây quả là đầu tiên bọn họ thấy kẻ ở rể mà rùm beng khoa trương đến thế.
Bách tính ven đường, kẻ hiểu chuyện , đều đang bàn tán xôn xao, Lê Tường lưng ngựa cũng loáng thoáng đôi chút.
Chẳng qua lời bàn tán của họ cũng chỉ thuần túy là trò chuyện, hề những lời lẽ ác ý khó nào.
Dù họ thế nào, nàng cũng chẳng bận tâm. Hôm nay là đại sự trong đời nàng, nhất định tận tình vui vẻ!
Kiệu hoa khuất dạng xa xa, những kẻ hiếu kỳ đang dần tản mác, chợt thấy Lê Ký Tửu Lâu treo một tấm bảng thông báo mới.
【 Hỷ sự của chủ nhân! ! Hôm nay món ăn trong Lê Ký Tửu Lâu đều giảm nửa giá! ! ! 】
"Tất cả các chi nhánh Lê Ký đều giảm nửa giá ư? Chao ôi, thật là đại thủ bút, Lê Ký Tửu Lâu vốn mấy chi nhánh, chẳng tổn hao bao nhiêu bạc vàng đây?"
"Hừ! Dẫu thiệt hại thì cũng thấm . Lại , chủ nhân Lê vốn giàu nứt đố đổ vách, cần gì lo nàng thiệt thòi chút đỉnh chứ? Thôi nào, mau mau cất bước, chiếm lấy một vị trí đắc địa, bằng , e là dòng đổ về sẽ chật kín, đến một chỗ đặt chân cũng chẳng còn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-613.html.]
Cả hai trò chuyện lôi kéo rời khỏi đám đông chen chúc, tức khắc tiến tửu lầu.
Kiều thị ngay lưng hai kẻ đó, cảnh tượng hỷ sự của Lê gia mà lòng dấy lên nỗi bực dọc khôn nguôi.
Ngay lúc , bà chỉ như thói cũ ở thôn quê, lăn lộn đất, gào om sòm buộc Lê Tường thừa nhận là chồng của nàng.
bà dám.
Trượng phu , ngay cả ông chủ tiệm vải nơi gã công, khi thấy nhà Lê gia cũng kính cẩn nể nang. Nếu bây giờ bọn họ dám động đến Lê gia , e rằng chẳng những mất chén cơm manh áo, mà còn chịu kết cục thê t.h.ả.m gấp bội.
Lại , nếu tên tiểu tử thứ tư quá ư phiền toái, vô cớ lôi kéo cả đám tiêu sư hung tợn lởn vởn ngoài cổng, chắc chắn bà thể phá tan mối lương duyên , khiến cuộc sống về của đôi uyên ương chẳng còn ngày nào yên .
"Phi!"
Kiều thị chỉ thể hùng hổ nhổ một bãi nước bọt xuống mặt đất, trút bỏ uất ức trong lòng, nhưng tuyệt nhiên hề thừa nhận bản đang ghen tỵ đến phát điên.
"Tướng công, hoa mắt chăng, hình như trông thấy một bóng hình vô cùng tương tự Kiều thị."
Lê Giang đưa mắt về phía Kiều thị khuất dạng, một tia phiền muộn lướt qua đáy mắt .
"Hôm nay khách khứa đông đúc, nàng chắc lầm . Lại , tứ nhi , xử trí thỏa chuyện , bà hẳn sẽ dám đến đây quấy nhiễu . Thôi , bảo mang hỉ bánh chia phát , lên lầu xem xét tình hình."
Lê Giang trấn an hiền thê xong xuôi, liền dậy lên lầu, gọi A Thất dặn dò kỹ lưỡng một . Chỉ cần phu thê Ngũ Đại Khuê dám bén mảng đến gần tửu lầu, bất luận lý do gì, hãy sai bọn tiểu nhị trói chặt chúng , ném kho hàng , chờ đến khi hỉ sự kết thúc hãy tính sổ .
--- Phiên ngoại 4 ---
Lê Giang quyết chí sắt đá, tuyệt đối để hỷ sự của ái nữ xảy bất kỳ sai sót nào.
A Thất sớm khắc ghi dung mạo đôi phu thê tâm trí. Hắn tiếp nhận nhiệm vụ, liền lập tức cửa lo liệu việc tiếp đãi khách khứa.
Tới chạng vạng khi chủ nhân sắp bái đường thành , vẫn thấy hai bóng .
Hoàng hôn buông xuống, thực khách vãng lai trong tửu lầu cũng dần vãn , hiện giờ, chỉ còn những vị khách quý đến chung vui cùng hỷ sự của chủ nhân.
Từng cỗ xe ngựa xa hoa lộng lẫy dừng ở cửa, hầu như quá nửa những hào phú, thương nhân danh tiếng trong thành đều tới nơi .
Dù A Thất tinh tường đến mấy, cũng cảm thấy hoa mắt chóng mặt lượng khách khứa tấp nập của hỷ yến hôm nay. Ngay khi đang tựa cạnh cửa, định nghỉ ngơi đôi chút, thì chợt một cỗ xe ngựa dừng ngay cửa tửu lầu.
Nhìn bề ngoài, cỗ xe ngựa vô cùng giản dị, mộc mạc, nhưng nó lớn hơn những cỗ xe ngựa thông thường nhiều. Thử hình dung mà xem, chiều dài thùng xe đủ để một nam nhân vóc dáng cao lớn như duỗi thẳng nghỉ thảnh thơi.
A Thất theo thói quen, mang một chiếc ghế sang bên đó. Y chợt thấy mành che của cỗ xe ngựa vén lên, một nam một nữ cùng bước xuống.
Trong lòng A Thất tức thì dâng lên hoài nghi. Hai là đôi tân hôn phu phụ chăng? Chắc hẳn là , bởi rời khỏi xe ngựa mà vẫn còn ôm ấp khăng khít rời.
Y hành nghề bao năm, gặp đủ loại khách nhân, nhưng cũng chỉ thấy đôi tân phu thê mới mật đến thế.
Thế nhưng dung mạo của họ vô cùng xa lạ, suốt mấy năm rước khách ở Lê Ký, y từng thấy dung nhan hai vị bao giờ.
"Lão gia, phu nhân cũng tới tham gia hôn lễ của chủ nhân chúng ư?"
"Hôn lễ ư..."
Đôi mắt của nữ tử nọ tức thì bừng sáng, nàng đầu về phía phu quân của : "Chúng đến sớm cũng chẳng đến muộn, đến thật đúng lúc . Nếu đến đúng hôn lễ của , dùng chén rượu mừng chứ?"
Nam nhân mỉm gật đầu ưng thuận.
"Nghe theo lời nàng là , song xe lấy chút lễ vật."
A Thất mà như lọt cõi mộng. Chẳng lẽ hai vị hôm nay là ngày chủ nhân bọn họ thành ư?
Vậy ắt hẳn chủ nhân quen hai vị . nếu quen , cớ họ dùng rượu mừng...
"Không phu nhân đến từ quý phủ nào?"
"Ta ư? Ta đây là Ngọc Thị đến từ Hoài Thành."
A Thất đến Ngọc Thị ở Hoài Thành tức khắc chấn động.
Lại , Ngọc Thị ở Hoài Thành quả thực cực kỳ nổi danh, đến mức bộ kinh thành đều câu chuyện về ba tỷ Ngọc thị chạy nạn đến Hoài Thành, đó dựa bản lĩnh của chính mà nghiên cứu chế thành công sốt hải sản, gây dựng nên một mảnh gia nghiệp.
Nếu điều là sự thật, mặt ắt hẳn là một bậc nhân vật phi phàm!
A Thất vội vàng cung nghênh vị khách tửu lâu, xong xuôi tức tốc chạy bên trong gọi Lê Tường.
"Chủ nhân! Bên ngoài hai vị khách nhân đến, xưng là của Ngọc Thị ở Hoài Thành."
"Ngọc Thị!"
Là vị tiền bối xuyên .
Tim Lê Tường đập thình thịch, nàng chỉnh trang y phục, búi tóc lên lầu ba. Vừa nàng bái đường, trải qua một hồi xô đẩy qua , y phục và búi tóc đều xộc xệch cả .
May mắn hôm nay là kén rể, nàng chẳng cần đội khăn voan che mặt, chỉ trong phòng chờ đợi, đợi khi tất thủ tục là thể dậy tiếp đón khách nhân.
Kỳ thật từ lâu , khi câu chuyện về tỷ Ngọc thị, trong lòng nàng vô cùng khao khát diện kiến vị tiền bối xuyên một , nhưng vì Hoài Thành quá xa xôi, trướng nàng bao nhiêu sự vụ cần giải quyết, cùng đành chờ đợi.
--- Phiên ngoại 5 ---
Mọi đều trong ngành ẩm thực, đều là xuyên . Bởi , dù từng gặp mặt, nàng chẳng kìm mà nảy sinh thiện cảm với vị tiền bối .
Trong suy nghĩ của nàng, chắc chắn vị tiền bối ắt hẳn là một nữ tử kiên cường, tự lập bậc nhất.
Dẫu , nàng thể thoát khỏi cảnh chạy nạn, dựa đó mà gây dựng gia nghiệp, ắt hẳn tâm tính kiên cường là điều thể thiếu.
thực tế, khi diện kiến chân dung, nàng phát hiện vị cũng chỉ là một nữ nhân yểu điệu, mong manh.
Vị cô nương trong nhã gian vận một chiếc váy lụa trắng tinh khôi, đang đưa tay khẽ quệt khóe môi, đôi mắt thèm thuồng dán chặt những món điểm tâm bày đầy bàn, rõ là thèm thuồng lắm, song chẳng tiện hạ thủ.
Lê Tường dáng vẻ tiểu cô nương háu ăn , dù suy nghĩ thế nào cũng chẳng hợp với hình tượng một vị tiền bối xuyên trong lòng nàng.
Chẳng lẽ là nhận nhầm ?
"Á! Ngươi quả thật là Lê Tường ư?"
Ngọc Trúc y phục đỏ thẫm Lê Tường, lập tức nhận phận của nàng. Nàng mừng rỡ chạy nghênh đón, kéo Lê Tường trong, thoắt cái đuổi phu quân khỏi phòng.
"Tiểu Thập Ngũ, bên ngoài một lát , lời với Lê Tường."
"Được."
Chàng tuy lòng đầy hiếu kỳ chẳng rõ vì thê tử bỗng nhiên hớn hở đến , song vẫn mực tuân lời. Nói đoạn, liền xoay lui ngoài, tiện tay khép cửa cho hai vị giai nhân.
"Chào Lê Tường, là Ngọc Trúc!"
Nàng dùng kiểu chào bắt tay theo lối hiện đại, chỉ một cử chỉ đủ khiến Lê Tường hiểu rõ phận của nàng.
Lê Tường mừng kinh, vội đưa đôi tay đón lấy.
"Ngưỡng mộ lâu, Ngọc bà chủ!"
"Hắc hắc, cũng . Ta ở Hoài Thành sớm đồn đại về Lê Ký Tửu Lâu nơi , rằng món nào cũng trứ danh mỹ vị.
Nào là cá hầm ớt, phật nhảy tường, lẩu nghi ngút, bao món lạ từng nếm qua, khiến thèm thuồng đến nỗi mộng cũng ứa nước miếng."
Ngọc Trúc nhắc đến những món ngon, đôi mắt liền rạng rỡ hẳn lên. Thật khó mà liên tưởng vị cô nương yêu kiều, mảnh mai với sáng lập nên giang sơn xưởng tương Ngọc thị lẫy lừng.
Lê Tường cách chuyện liền cảm thấy vô cùng thiết, vội nhiệt tình chuyển những món điểm tâm gần đó đặt mặt Ngọc Trúc.
"Ngươi háu ăn như , xem thật đúng dịp. Lê Ký Tửu Lâu của tuy thứ gì cũng thiếu, nhưng tuyệt nhiên chẳng thiếu mỹ vị món ngon. Ngươi nếm thử món thịt chiên giòn xem, còn đậu tằm, que cay là món chế biến, hương vị cũng chẳng tồi chút nào."
Ngọc Trúc đặt chân phòng, thấy món ăn bàn cảm thấy vô cùng hứng thú, chỉ là chủ nhân mời nên nàng vẫn tiện động đũa.
Lần Lê Tường tự tay mời mọc, cớ gì nàng bỏ lỡ? Nàng liền khách khí gắp một miếng thịt chiên giòn, ăn xong xuýt xoa, gắp thêm một cây que cay.
"Thơm lừng! Ngon tuyệt hảo!"
Ở hải đảo, khắp nơi đều là cá tôm cua, nàng ăn đến phát ngán. Đã lâu lắm nàng thưởng thức những món nhiều dầu mỡ, cay nồng đến . Khẩu vị của Ngọc Trúc lập tức khơi dậy, khiến nàng quên mệt mỏi, xóc nảy chặng đường dài.
Hai nàng ăn trò chuyện, từ thời đại cũ cho đến những biến cố . Càng càng thấy tâm đầu ý hợp, chỉ hận thể chui chung một ổ chăn, thức trắng đêm trò chuyện. Mãi cho đến khi A Thất gõ cửa thứ ba, Lê Tường mới chợt nhớ hôm nay là ngày đại hỷ của , nàng còn tiếp đãi tân khách.
Ngọc Trúc cũng chợt nhớ phu quân vẫn còn đợi bên ngoài.
Cả hai cùng bật .
"Được , A Tường, nàng hãy ngoài tiếp đón khách khứa thôi, ngày đại hỷ thể bỏ lỡ chút nào. Ta tới nơi chỉ để du ngoạn, còn nán nơi đây vài ngày nữa, chờ đến mai, tìm nàng hàn huyên."
Hết Phiên ngoại
Lê Tường vui vẻ gật đầu, dặn dò A Thất nhất định tiếp đãi phu thê Ngọc Trúc thật chu đáo, mới ngoài tiếp đón tân khách.
Đêm nay Lê Ký còn náo nhiệt hơn bội phần so với ngày Quan Thúy Nhi thành . Các ông chủ, bà chủ lui tới nườm nượp, dãy xe ngựa đậu dài ven đường, liếc mắt một cái cũng chẳng thấy điểm tận cùng.
Hầu như tất cả các ông chủ, bà chủ giao tình ăn với Lê gia đều dẫn cả gia quyến đến chung vui, thậm chí còn bạn hàng, khách quen của cả Kim gia bên cũng vội vã chạy tới tửu lâu , nâng chén rượu mừng.
Cả tòa tửu lâu đèn đuốc sáng trưng, tiếng huyên náo, hương món ngon cùng mùi rượu nồng nàn lan tỏa xa, khiến dày lữ khách cũng cồn cào.
Lê Tường cùng Ngũ Thừa Phong lượt kính rượu. Một cầm chén nước lã, một cầm chén rượu pha loãng, vốn dĩ định ung dung ứng phó, nào ngờ một hồi giao bôi kính mời, cục diện trở nên khác hẳn.
Không tự lúc nào, chén trong tay hai đổi thành bạch tửu. Sau đó, chúng tân khách liền hò reo vang dội, đôi tân nhân cùng uống rượu giao bôi.
Lê Tường cạn chén, tửu ý dâng lên ngây ngất. Sau cùng, nàng gần như ngả hẳn lòng Ngũ Thừa Phong mới thể tất nghi lễ kính rượu.
Hỷ yến cứ thế kéo dài đến tận nửa đêm mới tan, đôi tân nhân cũng theo đó mà hồi về phòng tân hôn.
May mắn , Ngũ Thừa Phong do những năm thường xuyên theo đoàn tiêu xa, đối mặt với khí trời giá lạnh nên quen uống rượu giữ ấm thể, bởi tửu lượng của cực kỳ cao. Lê Tường thì nào chịu nổi, nàng sớm mềm nhũn như bông gòn, phu quân ôm lên giường cũng chẳng còn chút động tĩnh nào.
Song, giường chất đầy nhãn và táo, khiến nàng lên vô cùng khó chịu. Thân thể bất an, nàng lăn qua lộn một hồi, rốt cục nhịn mà cất tiếng than vãn. Song, nào chỉ nhãn táo chẳng hề lăn , ngược nàng còn vô tình kéo tuột cả xiêm y .
Ngũ Thừa Phong bưng chén chè trôi nước ủ rượu trở về phòng. Vừa bước qua ngưỡng cửa, đập mắt là một màn cảnh tượng khiến nhãn thần bừng sáng. Gần như ngay lập tức, bộ tửu ý nãy uống , phút chốc sôi trào trong huyết mạch.
Không khí trong phòng phút chốc trở nên nóng rực, bước chân cũng theo đó mà trở nên nhẹ bẫng tựa bay. Chàng kích động đến nỗi suýt chút nữa đ.á.n.h đổ chén chè trôi nước, khó khăn lắm mới đặt nó an lên bàn gỗ.
"Tương nha đầu..."
Ngũ Thừa Phong thề rằng cả một đời , đây chính là đầu tiên cất giọng dịu dàng đến nhường , mềm mại tựa như hóa thành một khác .
Lê Tường vẫn đang trằn trọc vật vã giường, những vật cộm khiến nàng khó chịu đến chịu đựng nổi. Mắt nàng lim dim, mịt mờ thấy bóng giường cũng chẳng bận tâm là ai, chỉ cất tiếng nũng nịu, mềm mại : "Vướng víu quá, ngươi bỏ bớt chúng cho ."
"Được , bỏ giúp nàng!"
Huống chi là chút việc cỏn con , dù nàng bảo dâng cả tính mạng, cũng chẳng hề chối từ!
Đôi mắt Ngũ Thừa Phong dám , hận đến nỗi nóng bừng cả mũi, chỉ thể vội vàng mặt cầm một chiếc khăn, bịt chặt lấy mũi, bước qua nhặt nhạnh các loại quả giường.
Chàng nhặt một nắm lớn, vài quả Lê Tường đè . Chờ đến khi những vật cản trở cuối cùng cũng dọn dẹp sạch sẽ, mặt Ngũ Thừa Phong đỏ bừng như gấc, nóng bốc lên ngùn ngụt.
Ngay lúc , hình mềm mại đang giường quậy phá đòi uống nước, uống xong kêu đói bụng, khiến tân lang điều động xoay như chong chóng. Mãi đến gần giờ Tý, phòng tân hôn của hai mới chịu yên tĩnh trở .
Ngũ Thừa Phong dọn dẹp xong phòng tân hôn, tức tốc gột rửa cơ thể bằng nước lạnh. Mãi đến khi đó, mới phép đặt lưng lên giường. Đến tận khoảnh khắc , mới cảm nhận tảng đá nặng nề đè nặng trong lòng bấy lâu nay tan biến.
Rốt cuộc cũng thành cùng Tương nha đầu !
Đây còn là đêm động phòng hoa chúc, chỉ nghĩ thôi cũng khiến kích động khôn cùng.
Thế nhưng tân nương say mềm như hũ chìm, Ngũ Thừa Phong cũng chẳng dám động tác gì khác. Chàng chỉ khẽ đưa tay, kéo thê tử mà bấy lâu hằng ao ước trong lòng, thầm tự nhủ một tiếng thỏa mãn sâu sắc.
Phải rằng, tuy và Tương nha đầu vài phen môi kề môi, những điều khiến đời ngạc nhiên, nhưng vẫn từng ôm ấp , ngay cả nắm tay cũng lén lút, nên… đây là đầu tiên an ôm trọn mỹ nhân lòng.
Biết đây? Một cảm giác thỏa mãn tràn ngập tâm can.
Ngũ Thừa Phong định cứ thế ôm lấy nương tử nhà mà chìm giấc nồng, nào ngờ Lê Tường chẳng chịu phối hợp. Chừng một nén nhang, nàng một phen ầm ĩ.
Khi thì rửa mặt, khi tắm gội, còn chê xiêm y quá bó chặt, tự đưa tay cởi bỏ y phục. Nào ngờ, khi cởi một nửa, nàng đột nhiên sững sờ.
"Ừm... Di... Tứ ca? Sao ở giường ?"
Lê Tường say tới mơ mơ màng màng, vạt áo buông lỏng hờ hững. Nàng còn tiến gần, tựa như kỹ hơn, dáng vẻ mờ mịt đáng yêu đến nhường , ai mà thể chống đỡ nổi?
Dù thì Ngũ Thừa Phong cũng chống đỡ . Thế là thứ hai, khi m.á.u mũi của trào , rốt cuộc cũng nhịn , bổ nhào nọ.
Làn sóng đỏ hồng lật ngược , đêm xuân quả thực quá đỗi ngắn ngủi...
Ngày hôm , chẳng chút ngoại lệ nào, đôi tân lang tân nương thức dậy muộn.
ở Lê gia, Lê Tường vốn là chủ gia đình, nàng chồng khó tính, tự nhiên là tân lang tân nương thoải mái đến mức nào thì cứ thoải mái đến mức .
Thậm chí Quan thị còn đặc biệt dặn dò trong viện tránh mặt, để nữ nhi nhà một giấc ngủ thật trọn vẹn.
Lê Tường ngủ một giấc thẳng đến tận buổi chiều, vẫn là do quá đói bụng, thực sự chịu nổi nữa mới tỉnh .
Chờ đến khi nàng và Ngũ Thừa Phong rời giường, sửa soạn thứ xong xuôi để dùng bữa, mới chợt nhớ tới chuyện ngày hôm qua Ngọc Trúc hứa sẽ ghé thăm.
"Tại cả! E rằng Ngọc tỷ tỷ sẽ chê mất!"
Ngũ Thừa Phong yêu nhất là vẻ mặt ửng hồng của nương tử nhà .
Nghe nàng , cũng chẳng giận, múc cháo cho tiểu nương tử, múc cháo cho đáp: "Hôm qua đôi thành , ai chẳng sẽ là đêm động phòng hoa chúc. Khách nhân ý lẽ nào đến quấy rầy?"
"Chàng còn dám !"
Lê Tường giận dỗi tiến đến nhéo một cái dậy ngoài. Nàng đến tửu lâu tìm A Thất hỏi chuyện, mới quả nhiên Ngọc Trúc ghé thăm.
"Chủ nhân, vị Ngọc phu nhân đến, nhưng nàng cho chuyển lời nhắn, là buổi trưa ngày mai sẽ đến."
Buổi trưa ngày mai ? Là đến dùng bữa trưa đó nha...
Lê Tường lập tức hân hoan.
Nàng chuẩn mỹ vị đãi khách, mong lưu Ngọc Trúc tham ăn ở nơi chơi đùa vài tháng.
Chẳng mấy khi nàng gặp một vị đồng hương như , nào thể chỉ dăm ba câu để rời ?
Lại , nàng cùng Ngọc Trúc vô cùng tâm đầu ý hợp, đương nhiên tận tình tiếp đãi khách quý .
Ngọc Trúc cảm động vô cùng, càng thêm kính trọng tâm ý của nàng, mỗi ngày đều ăn no kềnh bụng mới chịu rời Lê Ký. Thập Ngũ sợ nàng ăn quá no đến chướng bụng, đành bất lực dâng thêm vài chén canh tiêu thực.
……..
Hai tháng …
"Tiểu Thập Ngũ... Chẳng lẽ mập lên ? Vì cớ gì dạo gần đây ăn nhiều đến thế mà vẫn cảm thấy bụng đói cồn cào?"
Thập Ngũ: “..."
Y nào dám nương tử nhà béo ? Chẳng đêm nay chiếu lạnh .
"Nếu nàng ăn nhiều, ắt hẳn do tài nấu nướng của Lê Tường quá đỗi tuyệt hảo. Vả , cũng ăn nhiều đây, còn nhiều hơn cả nàng mà!"
Ngọc Trúc khẽ gật đầu, cảm thấy lời phu quân quả lý, song nàng vẫn khỏi vuốt ve bụng , trong lòng luôn dấy lên cảm giác như thể nó lớn hơn đôi chút.
Đến chạng vạng tối, khi Ngọc Trúc tới Lê Ký dùng bữa, nàng chút ngần ngại hỏi: “A Tường, dạo gần đây ăn uống ngon miệng quá, ngươi xem bụng lớn hơn ?”
Lê Tường nhắc đến bụng lớn, liền chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi: “Lâm nguyệt của ngươi bao lâu đến?”
Ngọc Trúc ngẩn : “...Dường như hai tháng . Là do dạo ham vui quá, liền quên béng mất.”
“Thật xong! Chốc nữa khi dùng bữa, nhất định tìm một vị lang trung đến bắt mạch xem . Việc hài nhi, nào chuyện đùa!”
Nỗi kinh ngạc qua , trong lòng Ngọc Trúc dấy lên chút hưng phấn. Ngay khi nàng chia sẻ niềm vui cùng hảo hữu, phát hiện Lê Tường bên cạnh đang ngây ngẩn cả .
“A Tường, ngươi ?”
“Ta...” Lê Tường vô thức sờ lên bụng, giọng phần mờ mịt: “Dường như lâm nguyệt của cũng nửa tháng đến...”
Hai cùng kinh hãi!
“Mau thôi, tìm lang trung xem !”
[Toàn văn kết thúc!]