"Ta cũng đồng ý như , để và mẫu thể an tâm trở về nghỉ ngơi một chút."
Lê Giang chầm chậm chèo thuyền khỏi con sông nhỏ dẫn thành. Vậy là, chỉ hơn một canh giờ thành, họ về. Khi , ánh dương ló dạng, gió lạnh thổi hiu hiu, xuyên qua cửa sổ khiến Lê Tường mơ màng buồn ngủ.
Đột nhiên, mặt nước vang lên tiếng "lạch cạch", hai giọt nước lạnh buốt b.ắ.n lên gương mặt nàng. Nước lạnh đột ngột chạm da thịt khiến nàng giật , chợt tỉnh táo ngay tức khắc.
"Mẫu ! Có cá!"
Quan thị , lập tức vui vẻ hẳn lên.
"Con bé ngốc , trong sông há chẳng đương nhiên cá ? Nếu , phụ con hằng ngày ngoài đ.á.n.h bắt thứ gì đây?"
"Hắc hắc... Là ngủ say nên hồ đồ ."
Lê Tường tiếp tục bò tới cạnh cửa sổ, úp mặt xuống, phong cảnh bên ngoài. Trong lòng nàng chợt dấy lên một tia tiếc nuối.
Nếu lúc thuyền sẵn cần câu lưới đ.á.n.h cá thì mấy! Dù chăng nữa, đường về, ai nấy đều rảnh rỗi, dùng cần câu hoặc giăng lưới bắt vài con cá cũng xem như một thú tiêu khiển tệ. Nếu bắt chút cá, dẫu bán , mang về nhà dùng bữa cũng là điều .
Lần khi thành, nàng nhất định nhớ mang theo một chiếc lưới, như khi trở về, thể bắt chút hải sản bữa chiều .
Nghĩ một chút, chẳng rõ là do thuyền đ.á.n.h cá đong đưa quá êm đềm, vì nàng quá đỗi mỏi mệt, chỉ trong chốc lát, nàng chìm giấc ngủ say. Đợi đến lúc nàng tỉnh giấc, thuyền cập bến.
Chuẩn rời thuyền bước lên bờ, nàng ngước mắt trông thấy một bóng hình đang xổm cửa nhà . Dáng chút quen thuộc, nhưng nàng nhất thời nhớ là ai.
“Nương, đang cổng nhà .”
Quan thị theo bản năng phắt dậy, đưa mắt trong sân, nụ gương mặt nàng chợt tắt hẳn. Lê Tường ngỡ rằng là đám chủ nợ tìm đến, thì bất chợt nàng tiếng nương đang ngay phía , khẽ thốt lên: “Đệ …”
“!!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-57.html.]
Một tiếng “ ” khiến Lê Tường giật thót . Thảo nào nàng thấy quen đến , hóa nét tương tự với nương của nàng.
Trong ký ức của nguyên , dường như nương từng nhắc qua, rằng nàng một ca ca và một . Vậy chính là tiểu cữu cữu của nàng.
Chẳng qua nguyên từ tới nay từng gặp vị cữu cữu .
Năm , lật thuyền tai họa cũng bởi nương vội vã đến dự lễ sinh nhật của ngoại tổ mẫu. Và cũng vì lật thuyền đó mà đại ca của nàng vĩnh viễn , từ đó mối quan hệ giữa nương và nhà ngoại dần trở nên cách biệt.
Nương dám tiếp tục qua đoạn đường sông năm xưa, thậm chí cũng chẳng dám gặp mặt bên ngoại. Đó chính là lý do khiến nguyên hầu như chút ấn tượng nào về bên ngoại của .
Lê Tường bước theo phụ mẫu, lặng lẽ quan sát vị tiểu cữu cữu .
Người nọ cao ráo gầy gò, dung mạo thanh tú, chính trực. Có lẽ do điều kiện sinh hoạt mấy khá giả, y phục chi chít những miếng vá, sắc diện cũng chút úa vàng.
“A tỷ! Các … các về .”
Hắn phần thận trọng, bởi dẫu cũng bao năm hai tỷ họ gặp mặt.
Dù trông thấy khiến Quan thị chợt nhớ về chuyện xưa đau lòng, tâm tình nàng vì thế mà trĩu nặng đôi chút, song nàng vẫn chuyện qua hề liên quan tới . Bởi , nàng chủ động bước tới kéo , mở cửa đón phòng, đó cả hai cùng xuống.
“Hôm nay vì cớ gì mà tới đây? Chẳng lẽ chuyện gì trọng yếu ?”
“Là… là trong nhà, trong nhà hỉ sự cho A Thành…”
“A Thành…”
Quan thị ngẩn , đó mới bừng tỉnh. Trong ký ức của nàng, A Thành là nhi tử của đại ca, lớn hơn nữ nhi nhà nàng chừng bốn tuổi, cũng đến tuổi bàn tính hôn sự .
“Đã định là cô nương nhà ai ? Ngày lành đón dâu là khi nào?”
---