“Tần thúc, bảy tám con cá ngươi chế biến đạt đến trình độ nhất định . Ta cảm thấy ngươi thành thạo cách chế biến món .”
“ cảm thấy hương vị vẫn kém xa lắm.”
Tần Lục thành thạo xắn tay áo lên, bước cửa cá. Đại Long với khuôn mặt vẫn còn dán cao bỏng, xuống vị trí nhóm lửa quen thuộc. Nhìn mặt thêm vài vết thương mới, e rằng khi ở nhà, cũng luyện tập ngớt.
Thật uổng cho bao con cá hủy hoại.
Lê Tường xoa xoa cánh tay, dời chiếc ghế sang một bên, chút tò mò hỏi: “Tần thúc, ngươi cần mẫn học chế biến cá chua ngọt đến , vì chọc giận phu nhân của ngươi chăng?”
Tần Lục ngừng tay, đó khẽ ừ một tiếng.
“Ta hỏi rõ, là giận hờn tầm thường, là nổi trận lôi đình? Nếu là nổi trận lôi đình, … chỉ sợ một món ăn e rằng khó lòng nguôi ngoai nàng.”
Hàm ý trong lời khác biệt so với những gì Tần Lục từng , khiến cả đều ngẩn .
“Chẳng thể nguôi ngoai ư?”
Nếu hề tác dụng, bấy nhiêu ngày qua khổ luyện món cá chua ngọt để gì cơ chứ??
Lê Tường cố nhịn, tiếp tục cố nhịn, khó khăn lắm mới kìm tiếng bật thành.
“ , nếu chỉ là chút giận hờn vu vơ giữa vợ chồng, như Tần thúc ngươi nghiêm túc khổ công học nấu món ăn , dám chắc thể nguôi ngoai phu nhân. nếu giữa hai xảy hiềm khích cực kỳ nghiêm trọng, như một món ăn chẳng tác dụng lớn lao đến thế . Tần thúc, ngươi tìm đúng gốc bệnh, bốc đúng thang thuốc.”
“Ngươi hiểu vấn đề ư?”
Tần Lục hồ nghi liếc Lê Tường một cái, nét mặt như hỏi: Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu mới mười ba, mười bốn tuổi, thể thấu hiểu chuyện vợ chồng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-148.html.]
“Khụ… Cái , chỉ trêu chọc chút thôi. Tần thúc, hỏng mất một con cá !”
“……”
Chưa chi hỏng một con cá .
Lê Tường tiếp tục lời khách sáo nữa, nhưng nàng tỏ cực kỳ nghiêm túc dạy cá.
Vấn đề của Tần Lục chỉ là nắm giữ sức nóng, cách điều chế sốt chua ngọt định hình , chỉ còn duy nhất một điểm vướng mắc, đó là công đoạn chiên cá.
Cuối cùng, nàng chỉ đành dạy một phương pháp đôi phần ngô nghê, đó là cho đếm thời gian, chỉ cần đếm từ một tới hai trăm là thể vớt cá.
Tần Lục tự nếm hai con cá thành phẩm cuối cùng, cũng may, phần nào thấy hài lòng. Còn hai con cá thừa , cũng thịt chúng nữa, trực tiếp đưa cho Lê gia.
Lê gia cũng dùng hai con cá , lẽ vì ai nấy đều quá đỗi mệt mỏi, chẳng bày biện chi cho phiền toái, vì cả nhà đành chấp nhận dùng cơm ngô hâm nóng . Cứ như , cơm chiều giải quyết xong.
Phần cơm thừa canh cặn của một ngày dài việc đổ hết thùng nước ở cửa , kẻ chuyên môn tới lấy mỗi ngày, hàng tháng mất chừng mười đồng bối.
Chút tiền nhất định tiết kiệm, Lê gia khai trương đóng luôn tiền một tháng. Những kẻ dịch vụ cũng thật nghiêm túc, sáng sớm mỗi ngày, thùng nước nhà đều dọn sạch sẽ, khiến lòng thật sự an tâm.
Sau khi cả nhà thu dọn xong phòng bếp, xem xét xong cửa sổ cửa lớn, tiếp đó, khi xác định còn vấn đề gì, tất cả liền lên lầu nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, một bóng đen nấp ở căn nhà dân cách đó xa, thấy lầu của Lê Gia Tiểu Thực còn sáng đèn, mới rón rén mò qua.
Mục tiêu của kẻ đó vô cùng chuẩn xác, chính là thùng nước gạo đựng cơm thừa canh cặn của Lê gia.
Có lẽ vì quá đỗi đói khát, nhồm nhoàm nuốt vội, cẩn thận mà ho sặc sụa hai tiếng. Chẳng qua nhanh đó, nghẹn thêm một nữa.
---