Trước đó, Liễu Kiều còn dặn Lê Tường rằng dùng bữa chiều, kết quả một mạch dùng hết sạch chén chè .
Ôi chao, cuộc sống quả thật tẻ nhạt bao, đến tận lúc , mới cảm nhận đôi chút thú vị.
Một đêm nhanh chóng trôi qua.
Bởi vì quá lo lắng cho hai nốt mụn mặt, sáng sớm hôm nay Liễu Kiều thức giấc. Nàng cầm gương lên một cái, lập tức cả ngỡ ngàng, hai nốt ban ? Dường như chỉ còn hai chấm mờ nhạt thôi?
Nàng chỉ mới dùng hai bữa điểm tâm đó, một giấc an , gương mặt gần như khỏi hẳn ư? Vậy… nếu bây giờ Lê nha đầu tiếp tục mang cơm tới, nàng nên dùng bữa nữa chăng?
“Thanh Chi tỷ tỷ, tới đưa cơm…”
Nghe thấy thanh âm vọng lên từ lầu, Liễu Kiều nhanh chóng đeo khăn che mặt lên.
“Phu nhân, thức giấc ?”
“Vào .”
Nghe tiếng của Liễu phu nhân, Lê Tường lúc mới đẩy cửa bước .
“Phu nhân, chốc lở mặt thuyên giảm chăng?”
“Đã khá hơn đôi chút…”
Liễu Kiều trả lời phần chột , đó nàng vội chuyển sang đề tài khác hỏi: “Hôm nay ngươi món gì ?”
Lê Tường vội vàng mang hộp bánh chẻo chấm tương .
“Đây là bánh chẻo cải dại, tác dụng thanh nhiệt, song chẳng hiệu quả bằng những món ăn hôm qua. Dù những món tính mát, giải nhiệt , nhưng cũng nên dùng quá nhiều. Phu nhân nếm thử nhé?”
Hai nốt mụn mặt Liễu Kiều gần khỏi hẳn, nhưng nàng cố tình rằng mới chỉ hơn một chút, cho nên hiện giờ dám tháo khăn che mặt xuống. Đành nàng quen khi dùng bữa mà hầu hạ bên cạnh để Lê Tường lui ngoài.
Lúc , Thanh Chi vẫn như thường lệ đang quét tước tro bụi kệ sách, Lê Tường cũng dứt khoát cầm phất trần cùng nàng quét dọn.
“Thanh Chi tỷ tỷ, việc ăn của tiệm vắng vẻ đến thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-130.html.]
Mỗi khi nàng ngang qua, đều chẳng thấy bóng dáng một khách nhân nào ghé mua sách.
“Không vắng vẻ, mà là căn bản kinh doanh.”
Lê Tường: “…”
Mặc dù hiểu vì khi những lời Thanh Chi , nàng cảm thấy gia sản của chủ tiệm hẳn hậu hĩnh lắm, chẳng bận tâm chút lợi nhuận nhỏ nhoi .
Chỉ trò chuyện đôi câu với nàng mà câu chuyện lâm bế tắc, nàng cũng chẳng nên tiếp tục gì nữa. Trong lúc Lê Tường đang lúng túng, bỗng dưng Thanh Chi chủ động bắt chuyện với nàng.
“Phu nhân thích đồ ăn ngươi nấu. Có bí quyết gì chăng?”
“À... Chẳng qua là món ăn mới lạ, phu nhân từng nếm qua nên mới thấy thú vị thôi, diệu pháp gì.”
Nghe xong, vẻ mặt Thanh Chi vẫn còn đôi chút mờ mịt.
“Phu nhân chẳng những ưng đồ ăn của ngươi, mà còn quý mến cả con ngươi nữa, trong đó bí quyết gì chăng?”
Chỉ trời xanh mới thấu, phu nhân vui lòng một chút, chủ tử của nàng gian nan mấy.
Lê Tường ngẩn , phu nhân ưng thích ư???
Trầm ngâm một lát, nàng vẫn nghiêm cẩn đáp lời: “Bí quyết ư? Đại khái chính là đồ ăn ngon chăng? Tục ngữ câu: Muốn chiếm lòng nữ nhân, giữ vị khẩu của nàng. À, vị khẩu chính là cái bụng nơi chứa đựng món ăn ngon. Phu nhân thích ăn cơm nấu, tự nhiên sẽ hảo cảm với .”
Thanh Chi chớp chớp mắt, nàng lập tức ghi nhớ kỹ những lời , đợi đến đêm, nàng liền vội vàng báo cáo cho một khác.
“Ngươi cái gì cơ? Muốn chiếm lòng nữ nhân, giữ vị khẩu của nàng? Nghĩa là phu nhân thích đồ ăn nha đầu nấu ?”
“ , nhà cũ bên cũng đưa đồ ăn qua đây, nhưng phu nhân từng động đũa một nào. Hôm qua nha đầu mang cơm qua, phu nhân ăn no căng bụng. Buổi tối tới giờ cơm thúc giục nô tỳ qua lấy. Có thể thấy phu nhân thích đồ ăn nha đầu .”
“Đã rõ, trở về nhớ bảo vệ phu nhân cho cẩn thận.”
Chú thích:
Rau tề thái: tên của cỏ tâm giác khi còn non, ăn , dùng t.h.u.ố.c giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu…
---