Ta nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cùng với những lời cay nghiệt của Cố phu nhân và Triệu thẩm nương nhắm vào ta, liền khẽ nói: "Thiếp thân vốn bị thẩm nương bán cho bà mối với giá hai mươi lượng bạc, bà mối thương xót nên mới thêm năm lượng. Cứ thế hồ đồ mà đến Cố gia. Chàng khi ấy bệnh tình nguy kịch, nào hay biết sự tình, người cùng thiếp bái đường lại là một con gà trống. Chàng hẳn đã thấy, thiếp đây quê mùa thô kệch, nếu Tam công tử hối hận, vẫn còn kịp quay đầu."
Dứt lời, ta cúi đầu, chờ đợi chàng định đoạt.
Đợi mãi không thấy động tĩnh, tâm tư ta như chìm vào vực sâu.
Bàn tay Cố Yến từ trong lớp hồ cừu vươn ra, ta cảm thấy ngón tay chàng đang nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc mai lòa xòa trên má ta. Ban đầu chỉ ở trên tóc, không biết từ khi nào đã lướt xuống gò má: "Nếu nàng hối hận, e là đã muộn rồi."
Thân ta cứng đờ, vội ngẩng đầu nhìn chàng: "Tam công tử... ý chàng là sao?"
"Một trang khuê các tú lệ thế này, vốn dĩ là báu vật vô giá, kẻ mai mối nào mà mắt mù lại dám đem bán qua bán lại? May mắn thay lại lọt vào mắt Cố mỗ, bằng không, ta biết tìm đâu ra một người thê tử vẹn toàn như vậy?"
Ta ngơ ngác nhìn Cố Yến, ánh mắt chàng dịu dàng trìu mến, nhìn ta đến nỗi tâm thần rối loạn. Ta nghĩ, có lẽ chỉ có một khả năng, ấy là, những lời ta lảm nhảm khi chàng hôn mê, chàng đều nghe thấy cả rồi.
Ta lập tức thẹn đến nỗi chỉ muốn đào một cái hố chui xuống, ta đã nói những gì thì không quan trọng, chỉ lo chàng biết chuyện ta vừa xoa n.g.ự.c cho chàng, vừa lén lút ngắm nghía thân thể chàng hay không thôi.
Khi ta xoa đến bẹn đùi chàng, nhớ đến lời Vương bà nói Cố Tam lang là một kẻ tàn phế, không thể làm chuyện nam nữ, ta còn cố ý vén xiêm y lên ngắm nghía thật kỹ. Dù sao ta cũng chưa từng thấy người khỏe mạnh có bộ dạng ra sao, ngắm nghía mãi cũng chẳng nhìn ra điều gì.
Tóm lại cũng chỉ là một vật nhỏ bé xấu xí mà thôi.
Bàn tay Cố Yến khẽ vuốt ve lưng ta: "Có đau lắm không? Ta xem nào."
Chớ nói, cái thước kia đánh người thật sự rất đau, nếu không ta cũng chẳng đến mức bỏ chạy. Cố Yến vừa chạm vào, ta đau đến nhăn nhó cả mặt mày.
"Quay người lại, vi phu bôi thuốc cho."
"Thôi... không cần đâu." Ta ngượng ngùng khước từ.
Cố Yến khẽ hừ một tiếng trong mũi: "Chỉ cho phép nàng cởi xiêm y của ta ra trêu đùa, lại không cho vi phu ngắm nhìn một chút sao?"
...
Ta quỳ bên lò sưởi, cởi bỏ áo ngoài, chỉ còn lại chiếc yếm lụa mỏng manh che thân. Ngón tay lạnh lẽo của Cố Yến khẽ lướt qua cổ ta, nhẹ nhàng gạt những sợi tóc rối sang hai bên vai.
Chàng dùng đầu ngón tay chấm thuốc mỡ, cẩn thận thoa lên những vết roi hằn trên da thịt. Mỗi lần chàng chạm vào, ta lại không kìm được mà run rẩy. Chàng tưởng ta đau, liền cúi xuống hà hơi vào vết thương.
Hơi thở ấm áp như một chiếc lưỡi mềm mại, triền miên vuốt ve lưng ta, ta vừa đau vừa ngứa, một dòng cảm xúc kỳ lạ từ bụng dưới dâng lên, khiến tâm thần ta hoảng loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiet-minh-nguyet/chuong-7.html.]
Ta giật mình kinh sợ trước phản ứng kỳ lạ của bản thân, vội vàng khoác xiêm y lên. Cố Yến không biết vì sao lại nhìn ta mỉm cười, nụ cười có phần mờ ám.
"Tam công tử có đói bụng không, thiếp thân hơi đói rồi, hay là chúng ta dùng chút gì lót dạ?"
Cố Yến cười tủm tỉm: "Được thôi."
Ta đã sớm đói đến lả người, bát mì tương do Vạn Phúc bưng tới, gần như bị ta trút hết vào miệng.
Đợi ta dùng xong, Cố Yến và Vạn Phúc mới từ bên ngoài bước vào. Khuôn mặt Cố Yến trầm xuống, khi không cười trông chàng có vẻ dữ tợn.
Thấy ta nhìn sang, chàng lại lập tức nở nụ cười. Ta bèn hỏi, lúc nãy bên ngoài có tiếng ai khóc lóc.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Chàng đáp: "Không có gì, chỉ là xử lý hai tên nô tài ăn cơm Tây Uyển, lại làm chó săn cho kẻ khác thôi."
Vạn Phúc đứng sau lưng Cố Yến ưỡn thẳng lưng: "Thiếu phu nhân, nô tài đã nói rồi, công tử tỉnh lại, còn ai dám khi dễ chúng ta nữa."
Ta dùng tay áo lau vội miệng: "Vạn Phúc nói phải đấy, mau lại đây, hôm nay còn chưa châm cứu mà."
Đợi ta trải kim châm ra, Vạn Phúc đã lặng lẽ rời đi.
Ta quỳ gối trên đất, từ từ vén ống quần Cố Yến lên, tập trung tinh thần tìm kiếm huyệt vị, vừa hạ kim, vừa hỏi: "Có cảm giác gì không?"
"Có."
Ta mừng rỡ ngẩng đầu lên: "Thật sự có sao?"
Trong mắt Cố Yến dường như phủ một lớp tơ lụa đen huyền ảo, sâu thẳm, lại lấp lánh ánh sao, tựa như có thể chiếu sáng cả khuôn mặt ta. Chàng khẽ chớp mắt: "Thật sự có."
Ta không khỏi cay cay sống mũi, vội vàng lau khóe mắt, tiếp tục thi châm.
Ngón tay cái của Cố Yến đột nhiên ấn lên cổ tay ta, nhẹ nhàng vuốt ve. Ta theo ánh mắt chàng nhìn xuống vết bớt hình trăng khuyết mờ nhạt nơi cổ tay, liền giải thích: "Đây là vết bớt, ta theo họ mẫu thân, tên là Tiết Minh Nguyệt."
"Ừm, rất đẹp."
"Minh Nguyệt, nàng chịu khổ rồi."
Ta lắc đầu: "Không khổ, chàng có thể tỉnh lại, quý giá hơn bất cứ thứ gì."