Từ Quảng Lương  : "Cố phu nhân  chăng, mấy ngày  Cố đại nhân  dâng tấu lên Thánh thượng, nhất nhất giãi bày nỗi oan khuất mà Minh Khiêm thái y  gánh chịu năm xưa. Bệ hạ thuở  còn thơ ấu, ký ức mơ hồ, song khi  Cố đại nhân trình bày, long nhan chấn động, lập tức chuẩn tấu, chiếu cáo thiên hạ, rửa oan cho Minh thái y, trả  thanh danh cho Minh gia. Những kẻ trong Thái y viện phụng mệnh Mẫn Vinh quận chúa cố ý trì hoãn bệnh tình của Cố đại nhân cũng   trừ khử  còn một mống."
Ta khẽ lắc đầu, thực tình  hề  . Cố Yến  mặt , phần nhiều chỉ là bộ dạng quấn lấy đòi  đòi mật. Ta  từng hỏi  bận rộn những gì, cũng chẳng tường tận tâm cơ   sâu nặng đến nhường .
Từ Quảng Lương thấy  rưng rưng lệ, bèn ôn tồn an ủi: "Ân sư  trời  linh thiêng,  vị công tử Cố gia năm xưa   cứu mạng, nay  sủng ái ái nữ của  như trân bảo, hẳn sẽ an lòng lắm ."
"Hôm nay Thánh thượng hỏi , Minh gia còn hậu duệ chăng, ý tứ dường như  khi rửa sạch oan khuất cho Minh gia, sẽ trọng dụng hậu nhân."
Ta lắc đầu: "Đại nhân, y giả lấy nhân tâm truyền thế, nhân tâm của phụ  thông qua Từ đại nhân cùng chư vị thái y mà lưu , cũng coi như   kế thừa. Thiếp  cùng Cố Yến trải bao gian nan mới   ngày hôm nay,     vì  thế của  mà nảy sinh biến cố. Không tranh, cũng là vì tranh, điều Minh Nguyệt mong cầu từ đầu đến cuối, chỉ là một cuộc sống an  mà thôi."
Từ Quảng Lương ngẩn  một thoáng, hồi lâu  mới gật đầu  cáo từ.
Những ngày mang thai,  chẳng những khẩu vị khác thường, tính tình cũng trở nên khó chiều. Có hôm,  lay Cố Yến tỉnh giấc, hỏi : "Rốt cuộc  yêu Tiết Minh Nguyệt ,  chỉ yêu dấu trăng khuyết  cổ tay ?"
Cố Yến mặt mày khổ sở, nước mắt chực trào, vội khoác áo ngoài  dậy: "Vạn Phúc, mau mang ván giặt đồ  đây, phu nhân  giở chứng ."
Ta từng hỏi Cố Yến, vì    cùng  xuất hiện giữa trời đông giá rét nơi Quan ngoại, chẳng  đôi chân      đông thương từ dạo ?
Chàng  chịu hé răng nửa lời, chỉ   chuyện đều  qua.
Đứa con đầu lòng của  và Cố Yến hạ sinh  đêm tuyết đầu mùa. Ta quằn quại cả ngày lẫn đêm, đứa bé  bà mụ bế , Cố Yến liếc mắt cũng , vội vã lao đến bên giường , nắm c.h.ặ.t t.a.y  mà nước mắt ròng ròng. Khuôn mặt  tái mét như tờ giấy, khiến    thương  xót.
Rõ ràng  mệt mỏi rã rời, vẫn  gắng gượng an ủi : "Thiếp   ,  xem, hốt hoảng đến nhường nào!"
Cố Yến hôn lên trán  hết   đến  khác,  hà   lòng bàn tay : "Nguyệt Nhi, chúng  chỉ cần một đứa con là đủ. Nàng từ lúc mang thai đến khi sinh nở,  đều chứng kiến, thực sự quá đỗi gian nan, tướng công đau lòng khôn xiết."
Ta nhéo má : "Đừng  voi đòi tiên! Người hưởng lạc là ,  thêm con trai cũng là , cứ như là  chiếm đoạt  để sinh  hài tử ."
Cố Yến  cợt: "Vi phu chỉ  quá trình nàng chiếm đoạt, chẳng màng đến kết quả của việc chiếm đoạt, xin phu nhân nhất định  hết lòng chiếm đoạt vi phu một  nữa!"
Ngày  mãn nguyệt, hoa mai trong viện nở rộ. Ta cùng Cố Yến tựa   song cửa ngắm cảnh, đầu  kề lên vai , chân duỗi xuống mép giường, khẽ khàng đưa chiếc nôi dỗ dành hài tử,  bật   dáng vẻ láu cá  của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiet-minh-nguyet/chuong-26.html.]
Chàng vỗ trán một cái, tên hài tử liền  định đoạt, Cố Lăng Hàn.
Khi Cố Lăng Hàn tròn nửa tuổi,  thu dọn thư án của Cố Yến, vô tình thấy một phong thư từ Bắc Cương gửi đến. Hai   trong thư  dùng lối văn chi hồ giả dã,  lên thật khó hiểu.
Song  vẫn tường tận ý tứ trong thư. Đại ý là Cố Chiêu  theo ủy thác của Cố Yến, lặn lội đến Quan ngoại một chuyến, tìm  vị thẩm nương năm xưa từng cưu mang . Hắn thưởng phạt phân minh, một mặt đánh gãy chân tên biểu ca, một mặt tặng ngân lượng cho thẩm nương, dứt khoát ân tình dưỡng dục.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta đỏ hoe đôi mắt, hỏi Cố Yến: "Tứ lang vốn tính tình ôn hòa nho nhã,    thể để     những chuyện như ?"
Cố Yến khẽ xoa đầu : "Nàng nào , giờ đây Cố Chiêu  là vị đại tướng quân khiến Bắc Địch  danh khiếp sợ."
"Dẫu , chỉ cần đánh gãy một chân tên biểu ca là đủ, cớ gì  còn đánh gãy cả hai chân?"
Cố Yến khẽ  khẩy: "Vốn dĩ còn định phế luôn cái chân thứ ba của  nữa ."
Khi Cố Lăng Hàn lên ba, Cố Chiêu từ Bắc Cương trở về. Hắn phong trần mệt mỏi,   gốc mai rụng cánh, ngắm  hồi lâu.
Cố Lăng Hàn chẳng rõ mắc chứng gì, chạy  ôm lấy chân Cố Chiêu. Hắn  ,  tiên  thấy ,  mới bế Cố Lăng Hàn lên: "Gọi tiểu thúc."
Hắn  gọi : "Tam tẩu."
Ta khẽ dụi khóe mắt,   gọi Cố Yến.
Cố Yến đang mải mê gọt kiếm gỗ cho Cố Lăng Hàn,  lấm tấm vụn gỗ vội vàng chạy . Cố Chiêu : "Tam ca,  mang một  đến diện kiến ."
Ta cùng Cố Yến dõi mắt theo Cố Chiêu,  về phía cổng vòm trong đình viện.
*Tích khứ tuyết như hoa, kim lai hoa tự tuyết.*
*Xa cách bấy lâu.*
*Vô vàn chuyện lòng, chẳng thể bày tỏ.*
( HOÀN CHÍNH VĂN , CÒN NGOẠI TRUYỆN )