Chàng  giam giữ tất cả hạ nhân liên quan đến yến tiệc đêm trừ tịch hôm đó để tra hỏi. Sau khi  thể   ,  tự do  , hành sự nhanh như chớp. Khi  dậy, đầu  suýt chút nữa  chạm  khung cửa. Gặp ai,  cũng mang ánh mắt hung tàn, hệt như Diêm Vương đòi mạng, khiến   phủ đều khiếp sợ.
Dẫu ,  áp lực lớn như , cũng  thể tra   chân tướng.
Ta khuyên Cố Yến đừng hao tâm tổn sức nữa. Kẻ  hãm hại  , chẳng qua là thấy  khi  đến, Cố Yến   chỗ dựa. Bệnh tình vốn   thái y phán là vô phương cứu chữa,   dấu hiệu chuyển biến   tay . Nếu  chết, e rằng Cố Yến sẽ khó mà gượng dậy  nữa.
May mắn ,  vẫn còn sống, Cố Yến cũng  khôi phục khả năng  . Toàn bộ Cố phủ cũng  chứng kiến sự phẫn nộ như sấm sét của Cố Yến khi   thương. Về , chắc hẳn sẽ  còn ai dám dễ dàng động đến  nữa.
Giải dược Cố Chiêu mang đến quả thực  hiệu nghiệm. Ta vốn lo rằng độc  sẽ tổn hại đến căn cơ, càng sợ rằng  sẽ thường xuyên hôn mê như Cố Yến năm xưa. Thế nhưng,  chỉ cảm thấy  suy nhược mà thôi,  còn triệu chứng nào nghiêm trọng hơn nữa.
 Cố Yến vẫn  an tâm. Trong mắt ,  hệt như búp bê sứ,  thể mệt nhọc,  thể nóng vội, ngay cả gió cũng   thổi.
Khi  ở trong phòng, hai chân  chẳng  cơ hội chạm đất. Chàng cũng chẳng còn tâm trí  mà  chữ   sách, chỉ chăm chú  , như thể   thể biến mất bất cứ lúc nào.
Đêm đến,   như chú chó nhỏ  kinh hãi, cứ thế chui  lòng . Gò má lạnh lẽo áp  cổ , đôi khi  khẽ cọ xát, nhưng vẫn cố kiềm chế  dám  thêm hành động nào quá phận. Chỉ là, mỗi khi dán sát  ,  luôn cảm thấy nơi thắt lưng  thứ gì đó đang khẽ động đậy một cách khó nhận .
Ta  giận ,   thương , đành mặc kệ .
Vào những ngày cuối xuân, kinh thành cuối cùng cũng  chút  ấm, ánh nắng rực rỡ  thể chiếu sáng suốt mấy ngày liền. Thân thể  cũng dần khỏe khoắn hơn. Cố Yến liền dẫn   đạp thanh, khi thì đến lầu Chính Dương  hí khúc, uống , khi thì đến những quán rượu, khách điếm mà  từng nhắc đến lúc nhàn rỗi để thưởng thức hương vị từ khắp nơi.
Vào buổi hoàng hôn, chúng  men theo bờ hộ thành hà tản bộ,  sông, những chiếc đèn Khổng Minh lộng lẫy bay lên  trung. Cố Yến kéo  dừng , nhẹ nhàng và say đắm trao  một nụ hôn.
Trước một quầy hàng bán trang sức,   một chiếc trâm cài hoa mai thu hút. Chỉ liếc  thêm một chút, Cố Yến  hiểu ý, liền móc tiền  mua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiet-minh-nguyet/chuong-15.html.]
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Chàng đích  cài trâm lên tóc cho ,   ánh mắt đong đầy tình ý của   đến mức  chút ngượng ngùng.
"Nguyệt nhi..." Sự dịu dàng và quyến luyến nơi đáy mắt  bỗng dưng biến mất,   đó là sắc mặt tái nhợt.
Đêm đến,  bỗng giật  tỉnh giấc bởi tiếng ồn ào bên ngoài. Đến lúc  mới phát hiện, Cố Yến,   dỗ   giấc ngủ,  biến mất  thấy bóng dáng.
Từ khi trở về từ chợ, sắc mặt   trở nên u ám, chỉ khi  hỏi han,  mới gượng , khăng khăng  là   chuyện gì, bảo  đừng lo lắng.
Dư độc của "Lạc Hồi" khiến  dễ mệt mỏi,  cũng  hỏi thêm gì nữa,    .
Ta  thấy tiếng Vạn Phúc  khách khí ngăn cản: "Biểu tiểu thư, Thiếu phu nhân nhà  đang bệnh,  ồn đến giấc ngủ của nàng, để công tử nhà   , cô nương  nghĩ đến hậu quả ?"
Gần đây, Cố Yến  ít   tay tàn nhẫn trong Cố gia, trừng trị những kẻ  Cố phu nhân dung túng. Tiếng  của Hà Ức An rõ ràng khựng  một chút,   : "Tứ lang   ở đây, Tam ca  g.i.ế.c , chẳng lẽ chỉ  Tam tẩu mới khuyên   ?"
Nào ngờ, Vạn Phúc chẳng những  hề hoảng sợ, mà  như  sớm  , đáp: "Công tử nhà  chỉ g.i.ế.c những kẻ đáng giết,  cần  kinh động đến Thiếu phu nhân."
Nghe ,  liền  hai chủ tớ   thông đồng với .
Ta khoác áo, bước  mở cửa, đôi mắt phượng của Hà Ức An sưng húp như quả đào. Ta trầm mặt quát Vạn Phúc: "Ngươi  năng hàm hồ gì , tính mạng của ai  thể quan trọng bằng danh tiếng và tiền đồ của công tử nhà ngươi? Mau dẫn đường."
Ba  chúng   đến gần cửa  tiền sảnh, liền  thấy tiếng phụ nữ  vọng . Đêm khuya tĩnh mịch, nhưng tiền đình hậu viện của Cố gia  sáng rực ánh đèn. Các hạ nhân  đánh thức vây quanh sân,  thì kinh hãi,  thì căng thẳng, thò đầu   bên trong.
Người gác cổng thấy  đến, vội vàng mở cửa cho   .