TIẾT BÌNH AN - Chương 108: Phiên Ngoại Tiết Thường An X Nguyên Tịch
Cập nhật lúc: 2025-07-18 00:15:11
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sách lược trở về, kể tiếp chuyện :
Hôm đó, khi Tiết Thường An đang ngắm hoa lê trong chùa, mũ che mặt gió thổi bay, đúng lúc gặp Nguyên Tịch vội vã kinh báo cáo công việc. Nàng nhờ nhặt mũ, xin một chén nước uống nhưng Tiết Thường An lạnh lùng cự tuyệt.
Sau đó, trong lúc kinh thành giới nghiêm, Nguyên Tịch phụng mệnh của Dự vương bảo vệ Vĩnh phủ Quốc công, Tiết Thường An coi là kẻ trộm trèo tường , tạt một gáo nước lạnh.
Lúc đó, Nguyên Tịch một chật vật, một câu "Tốt lắm" dường như pha chút mỉa mai khiến Tiết Thường An yên.
cuối cùng Tiết Thường An cũng toại nguyện gả cho Nguyên Tịch.
Trước khi Tiết Thường An xuất giá, Bình An đến thăm nàng, cho nàng một miếng bánh. Trong kiệu hoa Tiết Thường An kìm nước mắt lưng tròng, đối với cuộc sống khi xuất giá cũng còn quá hoang mang.
Nguyên gia vốn sống ở Tây Bắc, tuy ở kinh thành cũng phủ nhưng nhiều năm ở, ở vị trí hẻo lánh nên quanh năm tu sửa.
Lần , Nguyên Tịch mua một phủ mới từ đó vài tháng, ngay phố Vĩnh An, cạnh phố Vạn Ninh: phường Hạo Nhiên.
Trong lễ đón dâu, thứ trong phủ đều ngay ngắn trật tự, khách mời đều gật đầu khen ngợi, nhất là các nữ quyến. Ai cũng phụ mẫu Nguyên gia ở nơi biên cương xa xôi, Tiết Thường An cửa thể chủ việc, thật sự thoải mái.
Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, Tiết Thường An dìu giường.
Trước mắt nàng là một màu đỏ rực, một lúc, trong tiếng hát của bà mối, một cây cân bằng vàng khẽ nhấc lên một góc khăn voan.
Trong nháy mắt, cảnh vật xung quanh đều lọt tầm mắt Tiết Thường An.
Nàng những bậc trưởng bối trong kinh cùng các nữ quyến thích xa gần của Nguyên gia. Từ trong mắt họ, nàng thấy sự hài lòng, lúc mới dùng ánh mắt còn liếc Nguyên Tịch, phu quân của nàng.
Hôm nay Nguyên Tịch cũng mặc y phục đỏ rực. Có lẽ vì lớn lên ở Tây Bắc nên vẻ tuấn tú của khác với các công tử trong kinh. Mày mắt đen rậm, thẳng tắp, vóc cao lớn, khi cúi xuống che khuất một vùng ánh sáng nhỏ.
Ánh sáng dường như chiếu đôi mắt sáng của , ánh mắt như nội hàm.
Ánh mắt Tiết Thường An vô tình chạm ánh mắt , nàng vội vàng cúi xuống chằm chằm những viên gạch chân, luôn cảm thấy nếu thêm nữa sẽ thở nổi.
Sau khi uống rượu giao bôi, Nguyên Tịch tiếp khách. Trong phòng, các phu nhân cũng dần tản , trở nên yên tĩnh.
Hồng Diệp tháo mũ phượng, y phục cho Tiết Thường An. Tiết Thường An nhẹ nhàng sờ lên cổ.
Bên ngoài, nha của Nguyên gia bưng một bát mì sợi hành lá, : "Thái thái, mì của ."
Hồng Diệp: "Chúng gọi phòng bếp mì?"
Nha : "Là Đại gia phân phó."
Hóa khi tiếp khách, Nguyên Tịch còn lo lắng phu nhân sẽ đói. Hồng Diệp mừng thầm trong lòng, nhận lấy bát mì.
Nghe thấy là Nguyên Tịch phân phó, Tiết Thường An cũng ngẩn . khi thấy hành lá mì, nàng liền lắc đầu: "Ta khẩu vị, mang xuống ."
Ăn nhiều hành lá sẽ mùi trong miệng.
Đến tối, Nguyên Tịch sẽ trở về.
Hắn là trưởng nam, Nguyên Trúc nên trong phủ đều gọi là "Đại gia". Hồng Diệp thấy Nguyên Tịch hai dìu về, giật : "Đại gia!"
Nguyên Tịch phẩy tay: "Lui ."
Hắn gạt tay hai đang dìu , loạng choạng bước phòng.
Một trong hai đó là Tiết Hạo, vui vẻ với còn : "Ta , phu thể uống nhiều hơn ?"
Nguyên Tịch phòng, dáng vẻ say khước càng rõ, xuống bàn bát tiên gục xuống ngủ.
Tiết Thường An khỏi nhíu mày, gọi Hồng Diệp: "Mang canh giải rượu đến."
Canh giải rượu bếp vẫn còn nóng, nàng khuôn mặt tuấn tú của Nguyên Tịch, vắt khô khăn tay nhẹ nhàng đặt lên gò má .
Tuy trực tiếp chạm nhưng cơ thể nam tử giống như một nguồn nhiệt, nóng liên tục phả lên đầu ngón tay nàng.
Tiết Thường An nín thở, lau hai cái, định rút tay về thì Nguyên Tịch nắm chặt lấy tay nàng.
Hắn mở mắt , trong mắt sáng rõ, nào nửa phần say xỉn?
Tiết Thường An giật , đôi mắt hạnh mở to: "Chàng say?"
Nguyên Tịch mỉm , giải thích: "Không giả vờ say, cữu ca sẽ tha cho ."
Tiết Thường An thầm nghĩ, cũng cần giả vờ đến tận trong phòng. Nguyên Tịch tự nhiên nắm tay nàng, dậy.
Hơi ấm vẫn còn lưu ngón tay, Tiết Thường An khẽ cử động đầu ngón tay nhưng rút tay .
Hắn đang nàng.
Tiết Thường An cụp mắt xuống, Nguyên Tịch liền cúi đầu, hôn nhẹ lên trán nàng.
Tiết Thường An nhắm mắt .
Bên ngoài, Hồng Diệp bưng canh giải rượu đến, thấy liền lặng lẽ lui , đóng cửa .
Nụ hôn của Nguyên Tịch là một sự thăm dò lặng lẽ. Hắn hôn lên chóp mũi nàng, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, đáy mắt tối sầm . Hắn theo thở của nàng, cẩn thận hôn lên môi nàng.
Hắn thật sự nóng, Tiết Thường An nghĩ, môi cũng nóng, chút mùi rượu nhàn nhạt nhưng nàng ghét, giống như mùi rượu ngon.
Sau một nụ hôn nhẹ nhàng, Nguyên Tịch buông môi nàng . Lại cúi đầu, định hôn sâu hơn thì thấy tiếng "Ục ục" nhỏ.
Bụng Tiết Thường An kêu lên.
Nguyên Tịch ngẩng đầu: "Nàng ăn bát mì ?"
Tiết Thường An: "..."
Trời mới lúc Tiết Thường An ngượng ngùng đến mức nào. Suốt cả ngày đều thỏa, xảy sai sót ngay lúc ?
Nàng nhỏ giọng : "Thiếp thích ăn hành."
"Vừa cũng đói," Nguyên Tịch kéo nàng xuống, gọi ngoài: "Người , mang hai bát mì ."
Dừng một chút, thêm: "Đều cần cho hành."
Tiết Thường An giật , mơ hồ nhận chút tâm tư sợ mùi hành của thấu. Nếu , chỉ cần một bát hành là .
Không lâu , phòng bếp mang đến hai bát mì sợi.
Nguyên Tịch thoải mái ăn mì. Tiết Thường An vén tay áo lên, cũng bắt đầu ăn. Nàng ăn từ tốn, khi Nguyên Tịch ăn xong thì nàng mới ăn một nửa.
Nguyên Tịch đặt đũa xuống, Tiết Thường An cũng đặt đũa xuống.
Nguyên Tịch hỏi: "Sao ăn nữa?"
Chưa từng ai hỏi như , Tiết Thường An chút quen, : "Thiếp... ăn xong ."
Nguyên Tịch gật đầu, bảo mang nước súc miệng lên.
Tiết Thường An chợt cảm thấy, dường như giống với trong tưởng tượng của nàng. Nàng vốn nghĩ là thù tất báo, tính tình khó nắm bắt.
Suy nghĩ một chút, nàng vẫn quyết định rõ chuyện ngay hôm nay.
Nàng súc miệng xong, lấy khăn lau khóe môi, về phía Nguyên Tịch: "Hôm đó nhất thời luống cuống, tạt nước lạnh , thật sự cố ý. Chàng chứ?"
Nguyên Tịch: "Nước lạnh? À, nàng hôm đó."
Hắn đặt chén xuống, : "Cũng hẳn là ."
Tiết Thường An tưởng sẽ thuận nước đẩy thuyền, một câu "Vậy là " suýt nữa thì thốt khỏi miệng. May mà nàng kịp dừng , liền thấy giọng trầm thấp của Nguyên Tịch: "Đương nhiên là lạnh ."
"Trở về liền nhiễm phong hàn, sốt cao ba ngày ba đêm, suýt nữa thì gặp tổ mẫu, c.h.ế.t thẳng cẳng..."
Tiết Thường An kinh hãi: "Nghiêm trọng ?"
Thấy ý thoáng hiện trong đáy mắt , nàng mới bừng tỉnh nhận lừa.
Tiết Thường An tức giận, nhịn tính khí, : "Phu quân, đùa vui lắm ?"
Nguyên Tịch: "Nàng gì cơ?"
Tiết Thường An do dự một chút, đổi thành giọng điệu ôn hòa: "Chàng đừng đùa nữa."
Nguyên Tịch: "Câu đó."
Câu đó là gì? Tiết Thường An suy nghĩ một chút mới nhớ gọi "Phu quân".
Nàng chịu .
Nguyên Tịch cũng bắt nàng , dậy đến mặt nàng, cúi xuống : "Ta là phu quân của nàng, tạt nước lạnh thì tạt thôi, c.h.ế.t ."
Tiết Thường An đột nhiên nhớ đến câu "Tốt lắm" hôm đó, chẳng lẽ thật sự giống như Hồng Diệp , là đang khen nàng ?
Dường như thấu sự hoang mang trong mắt nàng, Nguyên Tịch : " hôm đó cũng tức giận, đang yên đang lành tạt một gáo nước lạnh, ai mà nổi chứ."
Tiết Thường An cứng .
Nàng đánh giá Nguyên Tịch, từng thấy ai thẳng thắn như . Nàng chuẩn nhiều lời để xin chuyện tạt nước lạnh, mà trực tiếp thừa nhận như thế.
Nàng thể thẳng thắn như , chỉ ôn nhu : "Sau sẽ chú ý."
Nguyên Tịch bế nàng lên. Tiết Thường An giật , vội vàng ôm chặt cổ . Hắn chậm rãi bước về phía giường.
Đêm đó, sóng tình cuộn trào.
Không những khác thế nào, cũng tại tranh "Tị hỏa đồ" vẽ đơn giản như , nhưng lúc đầu cũng chút khó khăn.
Nàng cắn chặt môi , môi hiện lên một dấu răng. Ngay đó, thở trầm của nam nhân phả , ngón tay giữa thăm dò trong môi nàng, cạy mở hàm răng.
Nguyên Tịch : "Đừng nhịn."
Tiết Thường An cắn ngón tay , trong miệng cảm nhận vị m.á.u nhàn nhạt.
Hắn dường như thấy đau, một lúc , hàm răng nàng mới thả lỏng.
Cắn thương thì , nàng nhẹ nhàng mút ngón tay , đôi mắt hạnh long lanh liếc .
Ánh mắt Nguyên Tịch lóe lên, áp sát lên.
......
Không cha chồng quản thúc quả thật thoải mái nhưng Tiết Thường An dám lơ là.
Ngay cả đêm tân hôn, trong lòng nàng vẫn luôn nhớ đến việc quản gia, đến canh ba mở mắt trời, đến gần canh năm liền thức dậy.
Nguyên Tịch ôm nàng ngủ, nàng đẩy tay , đang định rời thì thấy giọng khàn khàn của Nguyên Tịch: "Nàng ?"
Nhớ tới sự mật đêm qua, Tiết Thường An dám mặt . Nàng nghiêng đầu, : "Trong phủ còn nhiều việc xử lý."
Nguyên Tịch: "Đã thị nữ của nàng, còn quản sự của Nguyên gia."
Tiết Thường An: "Thiếp xem."
Nguyên Tịch gì, kéo nàng trở .
Sáng sớm mùa xuân, tiết trời se lạnh. Trong phòng tuy đốt than nhưng vẫn ấm bằng vòng tay nóng bỏng của . Ngón tay Tiết Thường An xuyên qua lớp áo trong, vô tình chạm phần bụng rắn chắc mà mềm mại của .
Nàng như bỏng, vội vàng rụt tay .
Nguyên Tịch buông tha, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng đặt lên eo .
Tiết Thường An im lặng hồi lâu, chỉ một đêm, nàng nhận trong xương cốt vị phu quân chút bất chính.
Đêm qua quá mệt mỏi, nàng nhắm mắt , mơ màng ngủ thêm một lát. khi sắp chìm giấc ngủ sâu, dây cung trong đầu "boong" một tiếng, khiến nàng bừng tỉnh.
Không , thể ngủ nữa.
Nàng vững trong Nguyên phủ, thể ham mê chút hoan lạc .
Nàng nam nhân tuấn tú mặt, lặng lẽ rút tay về. Nàng đây khi trấn thủ biên cương, chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng thể khiến lập tức tỉnh giấc nên cử động nắm .
Lần , Tiết Thường An chủ động giải thích: "Thiếp tỉnh cũng việc gì ."
Nguyên Tịch liếc nàng: "Quá nhàn rỗi."
Hắn cúi xuống hôn nàng.
......
Nói đến việc náo loạn khi nãy, chờ đến khi kết thúc thì đến giờ Tỵ, so với lúc còn là khuê nữ, nàng ngủ còn muộn hơn.
Cả nàng như rã rời.
Sau khi tắm rửa xong, Hồng Diệp thấy những dấu hôn đỏ cổ Tiết Thường An. Nàng hiểu rõ phu nhân lập uy trong phủ, giống như Phùng phu nhân, chủ mẫu thì buổi sáng dậy sớm theo lệ thường.
Thôi thì cứ để Đại gia náo loạn .
Hồng Diệp cong môi: "Đại gia thật là..."
Tiết Thường An lấy tinh thần, : "Còn thể thế nào nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiet-binh-an/chuong-108-phien-ngoai-tiet-thuong-an-x-nguyen-tich.html.]
Nàng thể gả cho là may mắn . Nam nhân chỉ cần thê tử ôn nhu hiền thục, nàng nhất định thể .
Tuy lưng nàng tỷ tỷ Bình An là Hoàng hậu, Vĩnh Quốc công phủ nhưng nàng vĩnh viễn quên hình ảnh của mẫu Vương di nương. Nàng hai bàn tay trắng, chỉ đặt hy vọng khác.
Hơn nữa, nếu đến mức bất đắc dĩ, nàng thể phiền Bình An quá nhiều. Đó là tỷ tỷ mà nàng kính yêu, gặp mặt một dễ dàng, thể lấy những chuyện vụn vặt phiền niềm vui gặp mặt.
Sau khi Tiết Thường An dùng điểm tâm xong, một ngày mới chính thức bắt đầu, nha đến bẩm báo công việc.
May mắn là trong phủ vì chủ mẫu dậy muộn mà coi thường.
Nguyên Tịch còn giả vờ say nữa, cả ngày hôm đó đều ở cùng nàng. Hai cùng sách, khi chuyện hợp ý.
Thật , phần lớn thời gian là Nguyên Tịch . Hắn là tướng soái tài ba chiến trường, về binh pháp như chắp bút thành văn. Tiết Thường An chăm chú.
Nói đến khô cả miệng, Nguyên Tịch cầm chén lên uống.
Đó là chén của Tiết Thường An. Nàng bừng tỉnh nhận , phu thê tương kính như tân chính là như .
Nàng yêu cầu cao, như , dù cho luôn giữ bộ dạng hiền thục.
...
Một tháng , tiết Thượng Tị mùng ba tháng ba, Nguyên Tịch cùng Tiết Thường An tham gia yến tiệc thưởng hoa tại phủ Thái bộc tự khanh.
Từ khi thành hôn, Tiết Thường An mới , các phu nhân chuyện khác với các tiểu thư khuê các. Khi còn là tiểu thư, họ chuyện thơ ca, nhạc hoạ, về các thú vui trong cuộc sống.
Làm phu nhân , họ chuyện chồng nàng dâu, chuyện cô dì chú bác, chuyện con cái.
Vừa , Tiết Thường An cái gì cũng .
Vì , khi bọn họ trò chuyện, nàng chỉ . Nếu bảo nàng chuyện quản gia với những tân phụ trẻ tuổi — thật cũng tân phụ nào như nàng, mới gả quản lý gia đình.
Tiết Thường An chợt thấy nhớ những ngày còn là tiểu thư khuê các, khi đó nàng thể cùng Bình An đuổi theo những cánh bướm.
Một lát , một nha vụng về khi rót ướt tay áo Tiết Thường An. Phu nhân Thái bộc tự khanh, chủ nhân yến tiệc, áy náy tạ , may mà khi dự tiệc nàng mang theo y phục để .
Tiết Thường An phòng y phục. Vừa xong bước ngoài, nàng liền gặp Nguyên Tịch.
Tiết Thường An hỏi: "Sao tới đây?"
Nguyên Tịch: "Chẳng gì thú vị. Muốn tìm nàng về, nha nàng ở đây."
Hắn lấy từ trong tay áo một cây trâm cài tóc đưa cho nàng. Tiết Thường An nghi hoặc: "Chàng mua từ khi nào ?"
Nguyên Tịch thản nhiên: "Lúc nãy chơi trò ném thẻ bình, đây là phần thưởng hạng nhất."
Ý là, đến dự tiệc, khi thắng lớn, thấy chán nên về nhà.
Tiết Thường An từng thấy ai dễ đắc tội với khác, tính tình tùy tiện như . Nàng nhận lấy cây trâm, vô thức khẽ hừ một tiếng.
Nàng còn : "Thiếp tiền sảnh chào hỏi ."
Nếu vun đắp các mối quan hệ bên ngoài cho Nguyên gia, nàng thể tùy tiện theo Nguyên Tịch bỏ về, lễ nghi vẫn chu .
Nguyên Tịch cũng theo. Hai đến tiền sảnh, nha bên ngoài , bọn họ loáng thoáng tiếng các phu nhân trong sảnh đường đang : "Tiết gia đúng là phúc, các nữ nhi đều gả nhà cả."
"Đích nữ gả thì thôi , ngay cả thứ nữ cũng hơn khác."
Giọng điệu chút chua chát.
Tiết Thường An nhíu mày, thấy Nguyên Tịch định bước , nàng ngăn . Nàng định đợi khi bọn họ xong chuyện sẽ .
Như sẽ ai khó xử.
Nào ngờ : "Ta thấy là do bọn họ giỏi nịnh nọt."
"Thứ nữ đều sống tay đích mẫu ? Bọn họ quen a dua nịnh hót . Trước đây, Tiết Thường An nhờ lợi dụng đúng thời cơ, tát... cho Hoàng hậu nương nương một cái tát."
Tiết Thường An sững sờ.
Hà Bảo Nguyệt qua đời, rõ tên, tiếp: "Nhờ cái tát đó mới khiến Hoàng hậu nương nương xem trọng tình tỷ , ban cho nàng một mối nhân duyên ."
Có : "Nói như cũng đúng, tỷ Tiết gia tình cảm ."
Lại : "Ta thấy cũng sai, Tiết gia tình cảm cũng chắc."
"..."
Đột nhiên, im bặt.
Tiết Thường An bước .
Phu nhân Thái bộc tự khanh tuy lời khó nhưng giữ thể diện, chỉ gượng gạo: "Cái ... Tiết phu nhân, lời chỉ là đùa thôi."
Mấy chuyện cũng vội vàng ho khan, che giấu sự lúng túng.
Tiết Thường An gì. Nàng bước sảnh đường, ánh mắt của , nàng cầm lấy một chén , hắt "tình tỷ ".
"Xoảng" một tiếng.
Mọi như bừng tỉnh, chợt nhớ tính tình Tiết Thường An nóng nảy. Trước đây dám tát Hà Bảo Nguyệt, bây giờ còn gì dám ?
Vị phu nhân hét lên một tiếng, vội vàng bật dậy. Tiết Thường An ném chén xuống đất, lạnh.
Phu nhân Thái bộc tự khanh lo cho vị khách hắt nước, an ủi Tiết Thường An: "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm..."
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, trong nháy mắt im lặng trở .
Nguyên Tịch bước .
Tiết Thường An , khựng , nắm chặt tay. Vừa nàng thật sự nhịn nên mới nhưng hành động đó chẳng liên quan gì đến ôn nhu hiền thục cả.
Nguyên Tịch trầm mặt, bước qua nàng, dừng mặt vị phu nhân Tiết Thường An hắt nước.
Tiết Thường An cứng . Nàng cảm thấy nàng quá đáng ? Hắn định xin vị phu nhân ?
Vị phu nhân vẫn còn đang kinh hãi, chỉ thấy Nguyên Tịch cầm lấy một chén khác, hắt thẳng mặt bà .
...
Đương nhiên, đây chỉ là hành động tức giận nhất thời.
Vị phu nhân đặt điều về Tiết Thường An là Nhị thái thái Tĩnh Bắc hầu phủ. Không lâu , Tĩnh Bắc hầu phủ liên tiếp gặp chuyện may, con cái định mãi thành, thương đội trong phủ liên tục thua lỗ...
Tĩnh Bắc Hầu con dâu đắc tội với Nguyên gia, tức giận đến mức suýt nữa thì nhi tử hưu thư. Sau đó hết lời tạ , Hầu phu nhân còn đích dẫn con dâu đến cửa tạ .
Đó là chuyện .
Lúc , bất chấp sự níu giữ của chủ nhà, Tiết Thường An cùng Nguyên Tịch rời khỏi phủ, lên xe ngựa.
Tiết Thường An vẫn luôn im lặng. Nguyên Tịch nàng vài , cuối cùng hạ giọng : "Đừng bọn họ bậy."
Tiết Thường An nhỏ giọng: "Sao là bậy?"
Nguyên Tịch: "Nàng giỏi, cũng khinh thường việc nịnh nọt khác. Tình cảm của nàng và Hoàng hậu nương nương là thật lòng."
Tiết Thường An cắn môi.
Nàng ngờ phu quân hiểu rõ đến . Nàng hắt nước mặt vị phu nhân là vì lời của bà chạm đến giới hạn cuối cùng của nàng.
Nàng thèm giả vờ tỷ tình thâm, nàng là chân tình thật ý.
Nghĩ đến hành động của Nguyên Tịch cũng giống như , ghét bỏ tính tình nóng nảy của nàng mà còn thể thấu hiểu, trong lòng nàng chợt dâng lên một cảm xúc khó tả.
Ngay đó, Nguyên Tịch hỏi: "Vậy khi nào nàng mới thôi nịnh nọt ?"
Tiết Thường An ngạc nhiên: "Nịnh nọt gì cơ..."
Nguyên Tịch: "Nàng đang nịnh nọt đấy."
Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, đôi mắt tuấn tú ánh lên ý : "Không nàng còn nhớ , năm ngoái một hôm, ở ngôi chùa ngoài kinh thành xin nàng một chén nước."
Mặt Tiết Thường An nóng bừng: "Hóa nhận từ lâu."
Nguyên Tịch: "Phải, nhận ."
Tiết Thường An chút giận dỗi, định rút tay : "Sao ?"
Nguyên Tịch nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: "Không nàng nhận , chỉ là giả vờ nhận thôi."
Tiết Thường An: "..."
"Phu nhân," Giọng điệu Nguyên Tịch nghiêm nghị dịu dàng, "Nếu nàng gả cho , hy vọng nàng vẫn luôn vui vẻ như ."
Không cần giữ bộ dạng tiểu thư khuê các, nàng cứ sống thật với tính cách của .
Hắn sớm nàng là như thế nào.
Câu của khiến Tiết Thường An cảm động. Nàng lặng lẽ , ánh mắt thẳng thắn, hề giả dối.
Một lát , nàng nhớ đến lời của hôm đó, nàng mắng Nguyên Tịch là kẻ háo sắc. Nàng lảng tránh ánh mắt : "Thiếp như , tức giận ?"
Nguyên Tịch: "Nàng lời thật lòng lời dối?"
Tiết Thường An: "Lời thật."
Nguyên Tịch: "Lời thật là, lúc đó tức giận."
Tiết Thường An càng dùng sức để rút tay về. Nguyên Tịch để mặc nàng giãy giụa một lúc mới : "Ta tức giận vì nàng mắng."
"Ta tức giận vì nàng vạch trần tâm tư."
Tiết Thường An: "Hả?"
Nguyên Tịch : "Cả đời chỉ xin nước uống của một cô nương. Nàng sai, lúc đó đường xe cộ qua , là một nam nhân, cố tình xin nàng nước uống, dụng ý của khó mà trong sáng ."
Hôm đó gió to, hoa lê rơi như mưa, một chiếc mũ che mặt trắng xoay tròn rơi xuống. Nguyên Tịch đang vội vã lên đường, mệt mỏi vô cùng, khỏi ngẩng đầu theo chiếc mũ.
Cánh hoa bay tán loạn, thiếu nữ dáng yểu điệu, vạt áo tung bay, tóc đen đôi mắt sáng, ánh mặt trời, đáy mắt ánh lên vẻ dịu dàng.
Nguyên Tịch ghìm cương ngựa, bước về phía chiếc mũ.
Sau nghĩ , lúc đó giống như con cá mắc câu.
Hắn đưa mũ cho nàng, còn xin một chén nước. Nào ngờ tâm tư vạch trần. Giọng nàng trong trẻo dễ , lời sắc bén thẳng thắn.
Nguyên Tịch thừa nhận, chút tức giận. so với sự tức giận, còn chút bất đắc dĩ và... hưng phấn khi vạch trần.
Hắn nghĩ, nếu kinh thành thật sự cùng cô nương sống trọn đời, dẹp bỏ nghi lễ mà cầu hôn nàng.
dường như ông trời cũng thấy bọn họ xứng đôi, mà gặp chính là nàng.
Điều thú vị hơn là, nàng thu liễm móng vuốt, ngoan ngoãn đóng vai hiền thê. Còn , chiều chuộng nàng âm thầm gây chút rắc rối, cho đến hôm nay giới hạn cuối cùng của nàng phá vỡ.
Hắn cũng giả vờ nữa.
Lúc , khi việc xin nước uống thật sự dụng ý khác, Tiết Thường An thẹn giận. Người luôn thản nhiên như , ai dám thừa nhận ý đồ như chứ?
khi rõ tính cách của , trong lòng nàng cảm thấy ấm áp mềm mại. Chẳng đây chính là minh chứng cho việc hiểu những cảm xúc nàng nên lời, những tâm tư nàng thể bày tỏ ?
Bởi vì luôn thẳng thắn chân thành.
Nguyên Tịch nhẹ nhàng vuốt ve tay nàng, : "Thường An, nàng cứ sống theo ý là ."
Làm Tiết Thường An, chính , cần Nguyên gia Tiết thị.
Tiết Thường An cúi đầu, sợ nước mắt trong đáy mắt sẽ phản bội tâm tình của . Nàng .
Nguyên Tịch nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cúi đầu hôn. Tiết Thường An vòng tay qua eo , chủ động đáp .
Nguyên Tịch nhịn hôn sâu hơn.
Xe ngựa dần dần đến cổng Nguyên phủ, Tiết Thường An vất vả lắm mới thở , nàng đẩy đẩy Nguyên Tịch: "Nhanh về nhà thôi."
Nàng sợ Hồng Diệp và những khác sẽ thấu chuyện xảy xe ngựa, nàng sẽ hổ c.h.ế.t mất.
Nguyên Tịch bình thở: "Ừm, vội, về nhà tiếp tục."
Tiết Thường An: "Là hôn ."
Nguyên Tịch : "Nàng cũng hôn ."
Tiết Thường An: "Chàng phiền quá."
Đây là đầu tiên nàng Nguyên Tịch phiền, giọng nhỏ nhưng Nguyên Tịch khẽ ngẩn , bật : "Ừ, đúng là phiền phức."
Tiết Thường An giả vờ vén rèm, ngoài.
Nàng nhịn cong khóe môi.
Thật , nàng chính , cũng thích nàng chính , thật .
hết.