Tiên Sinh, Vợ Ngài Lại Muốn Ly Hôn Rồi. - Chương 57: Thay anh đăng ký khám nam khoa
Cập nhật lúc: 2025-12-10 12:23:09
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô chịu thiệt thòi gì chứ?
Ngay giây phút , từ lời và thái độ của bác Vương, Kiều Thời Niệm chợt hiểu !
Có lẽ đêm qua cô gào thét khiến bác Vương hiểu lầm điều gì đó.
"Bác Vương, chúng gì ." Kiều Thời Niệm đỏ mặt phủ nhận. "Đêm qua say rượu nên phá một chút."
Bác Vương chỉ nghĩ cô đang ngại ngùng, nhẹ nhàng : "Thiếu phu nhân, cô và thiếu gia sớm nên ở cùng , như sẽ cho tình cảm vợ chồng."
"Còn đó gì, đây ăn ."
Kiều Thời Niệm đang bối rối , Hoắc Dụng Từ lạnh lùng lên tiếng.
" , thiếu phu nhân mau ăn sáng , bếp đây."
Đợi bác Vương rời , Kiều Thời Niệm tức giận trừng mắt Hoắc Dụng Từ: "Sao giúp em giải thích một câu?"
Hoắc Dụng Từ liếc cô. "Anh là kẻ vô dụng , còn giải thích gì nữa?"
"..." Đồ khốn, lấy lời say rượu của cô đêm qua để chọc tức cô.
Nghĩ đến những lời thì thầm bên tai Hoắc Dụng Từ đêm qua, Kiều Thời Niệm chỉ độn thổ vì hổ.
Cô cũng hiểu cái gì mà dám chuyện đó.
"Mỗi say rượu là em trêu chọc đàn ông ?" Hoắc Dụng Từ hỏi với giọng điệu khó hiểu.
Kiều Thời Niệm đỏ mặt, cứng họng: "Em , em gì cả, cũng nhớ gì cả."
Hoắc Dụng Từ khẽ lạnh, còn kịp thêm thì chuông điện thoại của bỗng reo lên.
Nhìn điện thoại, bấm .
Nghe xong, Hoắc Dụng Từ nhẹ giọng: "Biết , lát nữa sẽ đến bệnh viện."
Kiều Thời Niệm tự nhiên Hoắc Dụng Từ đến bệnh viện để gặp ai.
Cô đột nhiên mất hứng ăn sáng, cầm túi xách thẳng ngoài.
"Chưa ăn gì mà ?" Hoắc Dụng Từ gọi giật .
Kiều Thời Niệm: "Sợ thận hư giấu bệnh, nên em đăng ký khám nam khoa ."
Nói xong cũng thèm để ý biểu cảm của Hoắc Dụng Từ, cô bước nhanh khỏi cửa.
Biết Bạch Y Y đang chờ mà vẫn cố ý chịu ly hôn cho nhanh.
Đồ khốn chuyên đạp hai thuyền!
Lái xe đến Minh Mao, Chu Dương Ứng gọi điện cho cô.
Kiều Thời Niệm tưởng gọi để nhắc nhở việc cô đến tập luyện mấy ngày nay, nên bắt máy xin : "Xin , dạo nhiều việc quá. Từ ngày mai, chị hứa sẽ đến phòng tập đều đặn."
Chu Dương Ứng ngớ , : "Chị gái, em gọi để nhắc chị tập . Em gọi là hỏi chiều nay chị rảnh ?"
"Chắc là , việc gì ?"
Chu Dương Ứng ngập ngừng: "Nhóm bọn em định tổ chức buổi nướng BBQ ngoài trời, mời chị cùng tham gia cho vui."
Kiều Thời Niệm đoán Chu Dương Ứng xem tin tức, lo lắng cô sẽ buồn bã một nên rủ cô ngoài giải khuây.
Dù bi đát như nghĩ, nhưng khác quan tâm, cô vẫn cảm thấy ấm lòng.
Dù chiều nay cũng việc gì, gặp gỡ mấy trẻ tuổi cũng , hơn nữa bạn của Chu Dương Ứng còn giúp cô, nhân tiện thể cảm ơn trực tiếp.
Vì , Kiều Thời Niệm đồng ý: "Được, em gửi địa chỉ cho chị, chị sẽ tự đến."
Cúp máy, cô bước Minh Mao.
trong văn phòng của Đồ Nhã Lệ, cô thấy một bóng quen thuộc — Mạc Tu Viễn.
Mạc Tu Viễn ghế sofa da ở khu tiếp khách, mặc bộ vest tím đậm, bên trong là áo sơ mi đen, khác hẳn với phong cách phóng khoáng thường ngày, trông chín chắn hơn, nhưng gương mặt điển trai vẫn mang vẻ bất cần đời.
"Cô Kiều, lâu gặp." Mạc Tu Viễn mật chào cô.
Lâu gì chứ, mới mấy ngày cô Mạc Tu Viễn "mời" bình phong .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tien-sinh-vo-ngai-lai-muon-ly-hon-roi/chuong-57-thay-anh-dang-ky-kham-nam-khoa.html.]
Kiều Thời Niệm đang định hỏi Mạc Tu Viễn đến đây gì, Đồ Nhã Lệ vẫy tay: "Thời Niệm đến , đây ."
Kiều Thời Niệm đến cạnh Đồ Nhã Lệ, cô : "Mạc tổng cũng đến, chị nghĩ em sắp tới nên báo ."
Không việc gì thì chẳng đến chùa thắp hương.
Kiều Thời Niệm Mạc Tu Viễn: "Mạc thiếu gia, việc gì mà đích đến đây?"
Mạc Tu Viễn buông chân, : "Cô Kiều đ.á.n.h cược với rằng cô thể giúp Minh Mao khôi phục danh tiếng, sẽ đầu tư ? Hôm nay đến để thực hiện lời hứa đó."
"Thời Niệm, Mạc tổng đồng ý đầu tư Minh Mao theo tỷ lệ cổ phần mà em từng đề xuất với chị." Đồ Nhã Lệ bổ sung.
Không ngờ Mạc Tu Viễn nhanh chân như , danh tiếng của Minh Mao mới nổi lên từ đêm qua, chủ động đến đàm phán, còn nhân cơ hội ép giá.
"Mạc thiếu gia, suy nghĩ kỹ ?"
Kiều Thời Niệm nhắc nhở: "Bây giờ Minh Mao mới chỉ chút khởi sắc, nhưng tương lai thế nào còn ai ."
"Ồ?" Đôi mắt phượng của Mạc Tu Viễn đảo qua cô. "Cô Kiều tự tin bản , tin Minh Mao?"
Kiều Thời Niệm : " tự tin cả bản lẫn Minh Mao!"
Mạc Tu Viễn khẽ : "Vậy thì còn suy nghĩ gì nữa?"
Với tình hình hiện tại của Minh Mao, đầu tư từ Viễn Chinh nhanh như là điều , lợi cho cả phát triển lẫn lên sàn.
Kiều Thời Niệm hỏi Đồ Nhã Lệ: "Chị Đồ, ý chị thế nào?"
Đồng ý đầu tư của Mạc Tu Viễn đồng nghĩa với việc nếu Minh Mao phát triển hơn, họ sẽ mất cơ hội hợp tác với các công ty đầu tư khác.
Đồ Nhã Lệ vốn là thẳng thắn: "Trước giờ chị vẫn thấy Viễn Chinh , giờ Mạc tổng ý, chị đương nhiên dám từ chối."
Đã , Kiều Thời Niệm cũng còn ý kiến gì nữa.
Sau đó, họ bàn về các vấn đề liên quan đến hợp đồng, ấn định ngày ký kết chính thức, lúc đó là trưa.
Mạc Tu Viễn liếc đồng hồ, mời: "Cùng ăn trưa nhé, mời."
Đồ Nhã Lệ còn nhiều việc , thể .
"Thời Niệm, phiền em chị tiếp đãi Mạc tổng, cảm ơn sự tin tưởng và ủng hộ của dành cho Minh Mao."
Là cổ đông tạm thời của Minh Mao, gia nhập Viễn Chinh, Kiều Thời Niệm lý do để từ chối bữa trưa với Mạc Tu Viễn.
Cô gật đầu: "Vâng."
...
Bệnh viện, Bạch Y Y tỉnh .
Bác sĩ kiểm tra kỹ vết thương ở đầu và thông báo: "Chấn động nhẹ, cần viện vài ngày."
"May là đèn rơi lệch một chút, chỉ trúng trán, thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn. Vết thương ở tay khá nặng, nhớ dính nước, hạn chế dùng lực, nghỉ ngơi nhiều."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Sau khi bác sĩ rời , Bạch Y Y Hoắc Dụng Từ với ánh mắt ơn và áy náy.
"Dụng Từ, y tá ở bệnh viện đến tận khuya mới về, em xin vì khiến lo lắng cho chuyện của em."
Hoắc Dụng Từ thản nhiên: "Em là nhân viên của Hoắc thị, gặp tai nạn, cũng trách nhiệm."
Bạch Y Y hiểu ý , cô yếu ớt: "Dụng Từ, Thời Niệm giận vì chuyện đêm qua ?"
"Em sẽ giải thích với cô , đưa em đến bệnh viện chỉ vì trách nhiệm, tình cảm cá nhân..."
Chưa hết, Bạch Y Y như kìm , nghẹn ngào.
Lúc , đầu và tay cô đều quấn băng, mặt tái nhợt, run nhẹ.
Vừa tỉnh t.a.i n.ạ.n và hôn mê, cô chuyện đêm qua, Hoắc Dụng Từ chợt nhận thái độ của phần quá lạnh nhạt.
Anh dịu giọng: "Không liên quan đến em, em cần giải thích với ai cả."