Tiên Sinh, Vợ Ngài Lại Muốn Ly Hôn Rồi. - Chương 560: Thuở nhỏ sống rất vất vả sao?
Cập nhật lúc: 2025-12-10 12:44:32
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khác với vẻ ôn hòa lịch sự thường ngày, lúc Tống Thanh Xuyên trong giọng mang theo sự chế nhạo và bất cần rõ rệt, tựa như chuyện đầu trải qua.
Kiều Thời Niệm thể gì, cô đỡ dậy. "Trước tiên tìm chỗ bằng phẳng hơn một chút để ở."
Vật vã đỡ Tống Thanh Xuyên đến bên cạnh xuống, cả hai đều kiệt sức, nửa của Tống Thanh Xuyên thậm chí dựa sát bên hông Kiều Thời Niệm.
Tình huống , cảnh , Kiều Thời Niệm tránh né đẩy Tống Thanh Xuyên , một là còn sức, hai là cũng cần thiết lắm.
Nhớ trong túi một gói khăn ướt nhỏ, cô mò mẫn lấy đưa tay Tống Thanh Xuyên, "Anh lau mồ hôi ."
Tống Thanh Xuyên lẽ vết thương quá đau, cầm khăn ướt động đậy, thở đều phả nóng.
Tống Thanh Xuyên sáng sớm khỏe, tối trói trong phòng núi hoang ngất mấy tiếng, chạy trốn lăn lộn, thể lực hẳn là tiêu hao gần hết.
Tống Thanh Xuyên tiều tụy như thế, Kiều Thời Niệm từng thấy.
Nghĩ đến lời Tống Thanh Xuyên tự chê bản mạng lớn, Kiều Thời Niệm nhịn hỏi: "Tống Thanh Xuyên, thuở nhỏ sống vất vả ?"
Hơi thở Tống Thanh Xuyên khẽ dừng , đó bình thản hỏi ngược . "Thời Niệm, cô đang thương hại ?"
Kiều Thời Niệm thật: "Chỉ tò mò một chút, nếu thì coi như hỏi."
Tống Thanh Xuyên lật sang bên, tách một chút so với Kiều Thời Niệm.
Khi Kiều Thời Niệm cho rằng Tống Thanh Xuyên sẽ , lạnh lùng lên tiếng.
" và Mạn Mạn cùng một sinh ."
Tống Thanh Xuyên và Tống Mạn cùng , Kiều Thời Niệm sớm từ Tống Mạn, nhưng cô vẫn kinh ngạc hỏi: "Vậy của ?"
Có lẽ do Tống Thanh Xuyên sốt tỉnh táo, bình thường lộ chút cảm xúc nào, giờ từ từ kể với Kiều Thời Niệm.
Tống Thanh Xuyên kết tinh tình yêu của cha , ép sinh .
Từ khi trí nhớ, thích , thường xuyên một ở trong căn phòng nhỏ, dựa sự tiếp tế của hàng xóm mới thể no bụng.
Không chỉ , bên ngoại thỉnh thoảng sẽ bắt cóc hành hạ lúc nhỏ, hối hận nhận .
"Bọn đó đúng là đồ vô !"
Kiều Thời Niệm thấy tức giận, "Anh còn nhỏ như , họ thể tay!"
Tống Thanh Xuyên ngược chút cảm xúc gì, giọng lạnh lùng với Kiều Thời Niệm. "Sau khi năng lực, việc đầu tiên là khiến bọn chúng phá sản. Giờ c.h.ế.t thì c.h.ế.t, bệnh thì bệnh, tất cả đều nhận báo ứng."
Trong lòng Kiều Thời Niệm khẽ thót , Tống Thanh Xuyên quả nhiên là thủ đoạn m.á.u lạnh, đối với họ hàng cũng chút lưu tình.
nhân quả, Tống Thanh Xuyên chịu nhiều khổ đau như , với tính cách của , đúng là sẽ tha cho những kẻ hại .
"Mẹ thì , mềm lòng vì ?" Kiều Thời Niệm khẽ hỏi: "Có bà đưa về Tống gia?"
Nhắc đến , giọng khàn khàn của Tống Thanh Xuyên chút biến động. "Không. Sau khi thế của , tự đòi về Tống gia."
Kiều Thời Niệm nữa kinh ngạc, lúc đó Tống Thanh Xuyên hẳn còn nhỏ lắm, sớm thành thục như để xác định con đường tương lai của ?
Tống Thanh Xuyên tựa như suy nghĩ của Kiều Thời Niệm. "Không ai cũng thể vô ưu vô lo, cuộc sống tuyệt cảnh sẽ ép xon trưởng thành."
Kiều Thời Niệm dám tưởng tượng, thuở nhỏ Tống Thanh Xuyên trong cảnh đó kiên trì như thế nào.
"Anh tổ chức sinh nhật, vì những lý do ?" Kiều Thời Niệm chợt nhớ .
Giọng Tống Thanh Xuyên đặc, cổ họng cũng khô khàn, lạnh lùng chế nhạo bất cần một tiếng. "Sự đời của vốn là một sai lầm, gì đáng để ăn mừng."
Có lẽ cảnh ngộ gần giống , thấy lời của Tống Thanh Xuyên, Kiều Thời Niệm hiểu chút nỡ. "Tống Thanh Xuyên, sai là ."
Tống Thanh Xuyên khẽ cực nhạt. "Không cần an ủi, đến thế gian , sẽ sống."
Kiều Thời Niệm thêm lời an ủi nào.
Không trải qua cuộc đời của khác, thì thể thực sự thấu hiểu cảm nhận của họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tien-sinh-vo-ngai-lai-muon-ly-hon-roi/chuong-560-thuo-nho-song-rat-vat-va-sao.html.]
"Anh... từng hận ?" Kiều Thời Niệm hỏi điều .
Làm , tại đối với con ?
Gió lạnh thổi tới, Tống Thanh Xuyên khó chịu ho mấy tiếng, hướng bầu trời đen đặc thở một , trả lời vấn đề của Kiều Thời Niệm.
Kiều Thời Niệm nhận đang chạm nỗi đau của Tống Thanh Xuyên.
Mỗi cảm nhận về cha đều giống , nhưng giống là đều khao khát tình yêu của cha .
Thuở nhỏ, dù ông ngoại cưng chiều cô, cô thiếu tình yêu thương, nhưng cô cũng từng vì tình hình của cha mà từ chối, từng giận .
Chỉ là cùng với lớn lên, cô thông cảm cho .
Cô tin sinh cô tự lý do, cô cũng tin yêu thương cô.
Tống Thanh Xuyên biểu hiện dù mỹ mạnh mẽ đến , nội tâm đối với tình cảm của vẫn phức tạp.
Bằng thì lúc nhắc đến, cảm xúc biến động.
Dù vẫn còn tò mò về nơi ở của Tống Thanh Xuyên, nhưng hỏi thêm nữa là xúc phạm.
Kiều Thời Niệm dò hỏi thêm.
Thời gian dần trôi, tầng mây dần xuất hiện một tia sáng, tựa như xé một khe bầu trời tối đen.
Dù rõ quá nhiều thứ, nhưng thể miễn cưỡng thấy môi trường xung quanh.
Nơi đây đá vụn, hoang vu và trống vắng, khiến vô cớ cảm giác sợ hãi.
Kiều Thời Niệm theo bản năng về Tống Thanh Xuyên, đất, thở gấp gáp, trông khó chịu.
Toàn Kiều Thời Niệm những vết trầy xước va đập khác , nhưng so với Tống Thanh Xuyên vẫn hơn nhiều.
Kiều Thời Niệm dậy, đưa tay sờ lên trán Tống Thanh Xuyên, vẫn còn nóng, nhưng tựa như lạnh, thể co .
Cảm sốt chính là lúc lạnh lúc nóng.
Kiều Thời Niệm tìm thấy khăn ướt đưa cho Tống Thanh Xuyên lúc nãy, mở , cô lau mồ hôi trán cho Tống Thanh Xuyên.
Vừa mới gần, cổ tay Tống Thanh Xuyên nắm lấy, đôi mắt cũng chằm chằm cô.
Dưới ánh bình minh mờ ảo, Kiều Thời Niệm phát hiện ánh mắt Tống Thanh Xuyên chút khác thường.
Cô lùi , hỏi: "Tống Thanh Xuyên, định gì?"
" khát." Tống Thanh Xuyên nắm cổ tay cô, cổ họng khàn khàn như thiêu đốt.
Kiều Thời Niệm gượng bình tĩnh. " xem bên cạnh nước ."
Nghe thấy lời cô, Tống Thanh Xuyên buông cô, vẫn chằm chằm.
Kiều Thời Niệm mơ hồ cảm nhận từ Tống Thanh Xuyên toát một tia khí tức nguy hiểm.
"Tống Thanh Xuyên, buông , tìm nước cho ?" Giọng Kiều Thời Niệm mang theo chút cảnh cáo.
Tống Thanh Xuyên cô một lúc, rốt cuộc lực trong tay giảm bớt vài phần. "Không cần, bây giờ trời sáng hẳn, rõ tình hình xung quanh, cô một chạy lung tung, sẽ nguy hiểm."
Lúc , Kiều Thời Niệm đúng là dám lung tung.
Cô thầm thở phào. "Vậy thì đợi thêm vài phút, trời sáng xem xung quanh nguồn nước ."
Nói xong, Kiều Thời Niệm âm thầm rút cổ tay khỏi lòng bàn tay Tống Thanh Xuyên.
Trong khoảnh khắc cổ tay thoát , Tống Thanh Xuyên đột nhiên dùng lực kéo mạnh, khiến Kiều Thời Niệm ngả về phía ——