Tiên Sinh, Vợ Ngài Lại Muốn Ly Hôn Rồi. - Chương 545: Đã từng một lần mềm lòng?
Cập nhật lúc: 2025-12-10 12:39:45
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên ngoài sân , chỉ một chiếc xe màu đen đỗ đó, mà còn Hoắc Dụng Từ đang xe.
Hoắc Dụng Từ vẫn là trang phục lúc đưa cô đến Wor, lúc lẽ mới bước xuống xe, khóe mắt cũng mang chút vẻ mệt mỏi, đang xoa bờ vai của .
Kiều Thời Niệm ngạc nhiên, suốt mấy tiếng đồng hồ, Hoắc Dụng Từ vẫn ?
Lúc cô trong, rõ ràng bảo Hoắc Dụng Từ mau chóng việc của , tại vẫn ở đây?
“Niệm Niệm.”
Lúc , Hoắc Dụng Từ thấy cô, quan tâm về phía cô. “Em xong việc ?”
Kiều Thời Niệm gật đầu. “Cũng gần xong , vẫn ở đây?”
Hoắc Dụng Từ với Kiều Thời Niệm, vì lo lắng cho tình hình của cô, nên rời , một mực ở xe xử lý công việc.
Vừa cô sắp xuống, liền xuống xe chờ cô.
“Có lạnh ?”
Hoắc Dụng Từ thấy Kiều Thời Niệm ăn mặc mỏng manh, liền khoác áo ngoài của lên cô, còn nắm lấy bàn tay nhỏ của Kiều Thời Niệm.
Trên áo khoác mùi hương gỗ nhẹ nhàng, cùng với khí chất đặc trưng của Hoắc Dụng Từ, bàn tay thì bàn tay lớn của Hoắc Dụng Từ bao bọc, truyền đến cảm giác ấm áp.
Ánh đèn ngoài sân rực sáng, chiếu lên gương mặt tuấn tú của Hoắc Dụng Từ, khiến cho đường nét của càng thêm sâu sắc, tuấn.
Kiều Thời Niệm ngẩng đầu Hoắc Dụng Từ tuấn phi phàm, khỏi nhớ năm mười tám tuổi, đ.á.n.h đuổi tên biến thái , tiến về phía cô.
Lúc đó, Hoắc Dụng Từ so với hiện tại gầy một chút, khí chất ở giữa thiếu niên và trưởng thành, nhưng ánh sáng đầu lúc đó và lúc khá giống .
Khi Hoắc Dụng Từ kéo cô dậy từ đất, Kiều Thời Niệm cảm thấy như thần tiên giáng trần.
Dù bao nhiêu năm trôi qua, Kiều Thời Niệm vẫn thể nhớ tiếng tim đập nhanh.
Là Hoắc Dụng Từ lúc đó cho cô quyết tâm dũng cảm đuổi theo tình yêu.
Cũng là Hoắc Dụng Từ lúc đó, khiến Kiều Thời Niệm quyết định cùng đồng hành cả đời.
Tiếc là, cô toại nguyện.
Nếu như những chuyện kiếp , Kiều Thời Niệm cảm thấy lúc đối mặt với Hoắc Dụng Từ như , lẽ sẽ chút mềm lòng, sẽ cho một cơ hội .
những tổn thương mà Hoắc Dụng Từ vì Bạch Y Y gây kiếp , cô thể vượt qua?
“Niệm Niệm, thế, sắc mặt , công việc thuận lợi ?”
Giọng quan tâm của Hoắc Dụng Từ kéo Kiều Thời Niệm trở về từ dòng suy nghĩ.
Kiều Thời Niệm kìm nén nỗi oán hận đang trào dâng trong lòng, cô lắc đầu, “Không gì.”
“Có lẽ em quá mệt , lên xe , về nghỉ ngơi sớm.”
Hoắc Dụng Từ xong liền nắm lấy tay Kiều Thời Niệm dẫn cô đến bên xe.
Kiều Thời Niệm bàn tay xương xương rõ ràng, da trắng lạnh của Hoắc Dụng Từ, rốt cuộc nhịn : “Hoắc Dụng Từ, lúc vì Bạch Y Y mà tay với em, từng một mềm lòng ?”
“Cái gì?” Hoắc Dụng Từ hiểu câu đầu cuối của Kiều Thời Niệm.
Một trận gió đêm thổi tới, thổi tan sự màu mè của Kiều Thời Niệm, cũng thổi cô trở nên lý trí hơn một chút.
“Không gì.”
Kiều Thời Niệm rút tay . “Đi thôi.”
Kiều Thời Niệm thẳng tiến đến bên xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tien-sinh-vo-ngai-lai-muon-ly-hon-roi/chuong-545-da-tung-mot-lan-mem-long.html.]
Hoắc Dụng Từ theo bóng lưng thon dài của Kiều Thời Niệm, nhíu mày nghĩ về câu lúc nãy của cô, thể cảm nhận rõ ràng sự đổi cảm xúc của Kiều Thời Niệm.
Tâm trạng của Kiều Thời Niệm đầu tiên Hoắc Dụng Từ gặp .
Đã nhiều , Kiều Thời Niệm sẽ lộ chút biểu cảm như cảm động, đó cô trở nên hoảng hốt, lâu , cô đột nhiên trở nên xa cách và lạnh lùng như .
Giống như, cô trải qua tuyệt vọng và đau khổ, tự bảo vệ kỹ càng, cho ai bước .
Hoắc Dụng Từ khỏi nhớ lúc tỉnh dậy khi thương do súng, mơ một giấc mơ.
Kiều Thời Niệm mặc đồ của viện tâm thần, hình gầy gò hình thù, khuôn mặt nhỏ chút huyết sắc. Đôi mắt to trống rỗng tuyệt vọng , đó cầm d.a.o đ.â.m tim .
Hoắc Dụng Từ căn bản kịp ngăn cản, cảm thấy tim đau đớn dữ dội.
Bước dài vài bước về phía , Hoắc Dụng Từ kéo Kiều Thời Niệm sắp sửa lên xe.
Ép cô xe, Hoắc Dụng Từ với giọng khàn khàn. “Niệm Niệm, hối hận vì đây vì tự tôn đáng mà tin tưởng em, cho rằng những gì em gặp là do em tự đạo diễn, cũng hối hận vì rõ trái tim , đối xử với em…”
Hoắc Dụng Từ đỏ mắt, giọng càng khàn hơn. “Anh trong cơn ác mộng của em, tệ đến mức nào, nhưng đối với Bạch Y Y từng tình cảm nam nữ, bất kể lúc nào cũng sẽ . Anh thể vì những chuyện mà Bạch Y Y cố ý gây hiểu lầm với em, nhưng tuyệt đối sẽ bỏ mặc sinh t.ử của em, càng thể em c.h.ế.t mà thờ ơ…”
Kiều Thời Niệm Hoắc Dụng Từ ôm nửa trong lòng, mũi đầy thở của , mắt thấy khuôn mặt tuấn đau khổ của , cô thậm chí thể cảm nhận nhịp tim gấp gáp cùng nhiệt độ làn da của .
Kiều Thời Niệm kiếp cũng dám tin tưởng Hoắc Dụng Từ lạnh lùng và nhẫn tâm với cô đến .
Rõ ràng lúc cứu cô, ấm áp và dịu dàng như thế.
Vì , cho đến khi tự sát, cô vẫn hy vọng Hoắc Dụng Từ, cho rằng Hoắc Dụng Từ sẽ thả cô .
Tiếc là, chỉ là ảo tưởng.
Hít thở sâu, Kiều Thời Niệm bình tĩnh : “Hoắc Dụng Từ, em bừa thôi, cần để bụng, chúng từ lâu, nhắc đến chuyện cũ, vì cũng cần giải thích gì.”
“Không, Niệm Niệm.” Hoắc Dụng Từ tiến sát Kiều Thời Niệm thêm một chút, thở càng gấp gáp hơn. “Em thể trách , đây quả thực là của . Anh kiêu ngạo, ngạo mạn, tự cho là đúng mà bỏ mặc em, mới khiến em trải qua một cơn ác mộng như .”
Kiều Thời Niệm thậm chí vì giấc mơ đó, mà c.h.ế.t lòng với .
Cũng vì cơn ác mộng, thèm thêm nào.
Có lẽ đêm khuya như thế khiến buồn bã, hoặc lẽ nghĩ đến cảnh Kiều Thời Niệm trong mơ dùng d.a.o đ.â.m tim, lúc Hoắc Dụng Từ còn sự bình tĩnh tự chủ thường ngày, hoảng sợ, sợ hãi.
“Niệm Niệm, em cho , thế nào để bù đắp, em mới thể tha thứ cho ?” Hoắc Dụng Từ gần như cầu xin.
Kiều Thời Niệm thể thấy sự chân thành và hối hận của Hoắc Dụng Từ.
Cô tiếp tục hít thở sâu. “Hoắc Dụng Từ, bây giờ giúp em điều tra ngài C, là đang bù đắp . Sau chuyện , em sẽ quên hết ân oán đây, vướng bận quá khứ nữa. Dù , để chuyện cũ qua , mới thể tiếp tục hướng về phía .”
Hoắc Dụng Từ khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Kiều Thời Niệm, thần sắc của cô kiên định như , giọng điệu cũng vô cùng bình tĩnh.
Trái tim vốn đau đớn của Hoắc Dụng Từ, từng chút một tăng lên.
“Niệm Niệm, điều tra ngài C là điều nợ em, đây là bù đắp.”
Thần sắc Hoắc Dụng Từ mang theo nỗi đau và sự quả quyết. “Trước đây em yêu , sẽ đổi yêu em. Dù em lựa chọn ở cùng ai trong tương lai, cũng sẽ đổi suy nghĩ và cách của .”
Nói xong, Hoắc Dụng Từ lùi một bước, trả tự do cho Kiều Thời Niệm.
Còn tự ghế phụ.
Kiều Thời Niệm hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, cô còn tinh thần nào để tranh cãi với Hoắc Dụng Từ nữa, chỉ lên xe, dựa cửa kính nhắm mắt dưỡng thần…