Tiên Sinh, Vợ Ngài Lại Muốn Ly Hôn Rồi. - Chương 464: Có lỗi trước
Cập nhật lúc: 2025-12-10 12:38:03
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lê Thúy Ngôn càng như , càng cảm thấy cô chịu oan ức nhưng vẫn chịu đựng để giữ yên cửa yên nhà.
Kiều Thời Niệm cũng hiểu rõ, hôm nay nếu rõ chuyện , lẽ cô sẽ gánh cái vạ "oan gia" .
"Lê chủ tịch, thể phiền ông giúp một chuyện ?" Kiều Thời Niệm bình tĩnh hỏi Lê Bạc Đình.
" cho rằng cần thiết!"
Theo thanh âm trầm lạnh của nam nhân, bóng hình cao lớn tuấn tú của Hoắc Dụng Từ bước .
Kiều Thời Niệm bất ngờ, bảo Hoắc Dụng Từ cần đến , vẫn kịp thời tới?
Hoắc Dụng Từ phòng về phía Kiều Thời Niệm, cô thẳng tắp, thần sắc điềm nhiên, khi thấy , đáy mắt thoáng chút kinh ngạc.
Hoắc Dụng Từ chuyện với cô, về những khác trong phòng.
Lê Thúy Ngôn ghế sofa, mu bàn tay và cổ tay đều vết thương, khóe mắt đỏ, tựa như trải qua chuyện gì nguy hiểm.
Lê Bạc Đình bên cạnh Lê Thúy Ngôn, mặt là vẻ lo lắng sâu sắc.
Bác sĩ và giúp việc thì vẻ mặt hết sức thận trọng.
"Dụng Từ, cháu đến gì ?" Lê Bạc Đình kinh ngạc hỏi.
Hoắc Dụng Từ nhắc tới Kiều Thời Niệm, mà vẫn giữ lễ tiết : "Theo lời cha, cháu tới thăm bác Lê, Kiều Thời Niệm tự chứng minh sự trong sạch của ."
"Bác Lê, Kiều Thời Niệm tuyệt đối sẽ chuyện tổn thương khác."
Nghe lời của Hoắc Dụng Từ, Kiều Thời Niệm vô cớ cảm thán.
Trước đây, Hoắc Dụng Từ vì Bạch Y Y mà phân biệt trắng đen trách mắng cô, mà giờ đây, cô lên tiếng .
Lê Bạc Đình gật đầu: "Bác cũng cho rằng là một hiểu lầm, thể là Tiểu Thích chắc tưởng Thúy Ngôn tranh thức ăn nên mới c.ắ.n ."
"Tiểu Thích nhận nhầm như , đây cho dù là lấy thức ăn cho mèo ngay miệng nó, nó cũng kêu lung tung." Bác Lưu thấp giọng tán thành lên tiếng.
"Bác Lưu, bác là ý gì!" Lê Thúy Ngôn tức giận: "Không Tiểu Thích tranh đồ ăn, lẽ nào Thời Niệm hại ? Cô là loại như !"
Bác Lưu lẩm bẩm câu " mặt lòng", ngậm chặt miệng dám lên tiếng nữa.
Thấy tình hình , thần sắc của Lê Thúy Ngôn càng thêm sốt ruột, trong giọng thậm chí mang theo chút nghẹn ngào: "Cha, Hoắc tổng, Thời Niệm, con thật vì bác Lê lung tung..."
Dáng vẻ đáng thương sốt ruột của Lê Thúy Ngôn, bất kỳ ai thấy cũng đều thể thấy sự vô tội và chuyện gì của cô.
Lê Bạc Đình đương nhiên tin tưởng con gái, ông an ủi Lê Thúy Ngôn: "Thúy Ngôn, con đừng sốt ruột, ai trách con cả."
Kiều Thời Niệm trong lòng phát tiếng lạnh, nhưng miệng phụ họa theo Lê Bạc Đình: " , cũng tin tưởng cô Lê chỉ đạo giúp việc vu oan cho , nhưng nghi ngờ, thì vẫn là tự chứng minh sự trong sạch của thì hơn."
Nghe , mắt đen của Hoắc Dụng Từ về phía cô, trong mắt ẩn hiện sự quan tâm.
Kiều Thời Niệm thèm để ý đến , về phía mấy giúp việc: "Bác giúp việc nào thể phiền mang lọ nước hoa tặng cô Lê lúc nãy tới đây, để Lê chủ tịch tự giám định giúp?"
Những giúp việc , động đậy.
Lê Bạc Đình : "Cô Kiều quyết định như , lấy đây."
Lúc mới giúp việc lấy nước hoa tới.
Lê Bạc Đình cầm lấy, lấy một giọt đặt mu bàn tay, ngửi kỹ một chút, thần sắc đổi.
Ông cúi đầu ngửi một cách cẩn thận.
Kiều Thời Niệm lập tức hiểu , nước hoa động tay chân.
"Cha, chuyện gì ?" Lê Thúy Ngôn quan tâm hỏi: "Nước hoa gì chứ?"
Lông mày của Lê Bạc Đình nhíu , hỏi giúp việc: "Cô xác định chai nước hoa là của cô Kiều mang tới, lấy nhầm chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tien-sinh-vo-ngai-lai-muon-ly-hon-roi/chuong-464-co-loi-truoc.html.]
Người giúp việc vô cùng khẳng định nhầm.
" là chai ." Kiều Thời Niệm cũng : "Lê chủ tịch, là nước hoa vấn đề gì ?"
Lê Bạc Đình nhiều, đưa chai nước hoa cho Kiều Thời Niệm: "Cô Kiều thể tự ngửi thử."
Kiều Thời Niệm cầm lấy ngửi, quả nhiên, bên trong nước hoa nhiều thêm một mùi hương phức tạp thiên về hương cam quýt.
"Nếu nhớ nhầm, mùi hương loại cam quýt đối với loài mèo kích thích cực lớn, nhẹ thì phản ứng căng thẳng, nặng còn thể ngộ độc." Lê Bạc Đình Kiều Thời Niệm .
"Rốt cuộc là cô!"
Bác Lưu lập tức trở nên khí thế: "Cô Kiều, cô Lê nhà chúng tin tưởng cô như , bình thường cũng sẽ nhắc tới cô với chúng , cô là bạn của cô , tại cô hại cô ?"
"Chuyện còn tra rõ ràng, kết luận như ?" Hoắc Dụng Từ trầm giọng hỏi.
"Còn cần tra cái gì nữa, đây chẳng rõ ràng !"
Bác Lưu khinh bỉ : "Cô Kiều chiêu dùng còn khá lợi hại, rõ cô Lê yêu mèo, cố ý đem thứ độc thêm trong nước hoa, kích thích mèo c.ắ.n cô Lê!"
"Bác Lưu, bác đừng bậy!" Lê Thúy Ngôn nghiêm túc : " tin tưởng Thời Niệm, cô là dám dám chịu, khẳng định sẽ ý hại , trong khẳng định gì hiểu lầm!"
Kiều Thời Niệm Lê Thúy Ngôn.
Gương mặt nhỏ trắng, thần sắc sốt ruột, ngữ khí khẳng định.
Rõ ràng cô là "nạn nhân", thể nghiêm nghị như cô thoát khỏi nghi ngờ.
Thật sự là bất kỳ ai thấy cũng đều khen một câu "lương thiện".
"Có thể hiểu lầm gì?" Bác Lưu tựa như đành lòng: "Cô Lê, đừng luôn tin tưởng khác như , bây giờ mèo cào c.ắ.n là cô đấy!"
"Trong nước hoa mùi kích thích loài mèo, liền đại diện chuyện liên quan tới Kiều Thời Niệm ?" Hoắc Dụng Từ lên tiếng.
"Nước hoa là cô tự tay điều chế, cũng là cô tự tay mang tới, liên quan đến cô thì còn liên quan đến ai?" Bác Lưu vô cùng kiên định.
Mắt đen của Hoắc Dụng Từ lạnh nhạt bà : "Nước hoa luôn ở trong tay Kiều Thời Niệm, chỉ cần rời khỏi tầm mắt của cô thì đại diện thể thêm thứ bên trong."
Không thể , khi Hoắc Dụng Từ bình thường, đầu óc vẫn minh mẫn.
Kiều Thời Niệm vội biện giải, mà chờ bác Lưu tiếp tục xuống.
Quả nhiên, bác Lưu ánh mắt của Hoắc Dụng Từ mà chút sợ hãi, nhưng bà vẫn gượng trấn định : "Thời gian ngắn như , nhiều như , ai sẽ thêm thứ bên trong, cũng lý do để như chứ!"
"Thời Niệm càng lý do!"
Lê Thúy Ngôn tức giận đến mức dậy từ sofa: "Chuyện là một t.a.i n.ạ.n ngoài ý , liên quan đến bất kỳ ai! Bác Lưu, bác còn bậy như , thật sự tức giận đấy!"
Bác Lưu lẽ thật sự thương xót Lê Thúy Ngôn, bà mang theo chút ủy khuất: "Lê tiểu thư, chỉ là thương xót cô! Cô đối với cô Kiều như , cô luôn hại cô!"
"Lần đưa , bà Thịnh trách cô là cô Kiều đẩy cô xuống ao, nhưng cô còn bụng giúp cô !"
"Cho nên, cô Kiều quyết tâm hãm hãi cô!"
Lời của bác Lưu , lông mày thanh tú của Kiều Thời Niệm nhíu chặt.
Lê Thúy Ngôn hôm nay chỉ lấy nước hoa văn chương, còn nhắc chuyện rơi xuống nước ?
Lông mày của Hoắc Dụng Từ cũng nhíu , Kiều Thời Niệm: "Em hôm đó thật rơi xuống nước?"
"Thúy Ngôn, rốt cuộc là chuyện gì, hôm đó con trượt chân ?" Lê Bạc Đình thì hỏi Lê Thúy Ngôn.
Lê Thúy Ngôn Kiều Thời Niệm và Hoắc Dụng Từ, về phía phụ của , khóe mắt cô đỏ thêm mấy phần: "Cha, con thật với cha. trách Thời Niệm, bởi vì là con ..."