Tiên Sinh, Vợ Ngài Lại Muốn Ly Hôn Rồi. - Chương 321: Rơi khỏi thần đàn

Cập nhật lúc: 2025-12-10 12:30:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Điền Điền cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của Ôn Cảnh Lễ.

【Điền Điền, đang ở quán cà phê , em thể xuống chuyện một chút ?】

Kiều Thời Niệm cũng thấy tin nhắn , hỏi: "Cậu chuyện với ?"

Phó Điền Điền suy nghĩ một chút, gật đầu: "Nói một nữa ."

Dù những điều cần hết, nhưng cô cảm thấy cần rõ thêm một nữa với Ôn Cảnh Lễ, giữa họ thực sự kết thúc, cô bất kỳ liên quan nào với gia đình họ Ôn nữa.

Kiều Thời Niệm hỏi: "Cần tớ cùng ?"

Phó Điền Điền lắc đầu: "Tớ tự ."

Ôn Cảnh Lễ tính cách lạnh lùng, chủ động gây sự, cũng đến mức khó Phó Điền Điền.

Khoác thêm chiếc áo khoác, Phó Điền Điền đến quán cà phê, Ôn Cảnh Lễ quả nhiên đang đợi cô .

"Điền Điền."

Nhìn thấy Phó Điền Điền, Ôn Cảnh Lễ chủ động chào.

Phó Điền Điền gật đầu, xuống đối diện .

"Anh gọi cà phê và bánh ngọt cho em." Ôn Cảnh Lễ chút tự nhiên .

Phó Điền Điền ly cà phê và món tráng miệng giống hệt , lòng dâng lên cảm giác khó tả.

Hóa Ôn Cảnh Lễ để ý chi tiết, cũng quan tâm khác, chỉ là đây phí sức lực cho cô mà thôi.

"Điền Điền, chuyện hôm nay mặt bố xin em, họ tranh cãi với em..." Ôn Cảnh Lễ mệt mỏi .

Cha Ôn Cảnh Lễ rõ ràng với , hẹn Điền Điền đến bệnh viện là để xin .

Còn với , họ đồng ý để và Phó Điền Điền tái hôn.

Ai ngờ, khi đến bệnh viện chứng kiến cảnh căng thẳng như ...

Phó Điền Điền ngẩng mặt Ôn Cảnh Lễ.

Tóc rối, quần áo chút nhăn nhúm, đôi mắt toát lên vẻ mệt mỏi.

Ôn Cảnh Lễ bao giờ trông luộm thuộm như .

Anh vốn luôn chỉn chu từ trang phục đến biểu cảm, lạnh lùng và kín đáo.

Lúc , như từ thần đàn rơi xuống trần gian.

Một vẻ bất lực và bối rối.

Nếu là Phó Điền Điền ngày thấy Ôn Cảnh Lễ như , chắc chắn thấy xót xa mà tha thứ hành động của , nỡ giận dỗi chút nào.

bây giờ, Phó Điền Điền chỉ cảm thấy ngậm ngùi.

Trong mắt ngoài, Ôn Cảnh Lễ là một đàn ông , cao lớn trai, lạnh lùng và kín đáo, ngoài công tác, chỉ quanh quẩn giữa nhà và bệnh viện, hút thuốc, uống rượu, giao tiếp xã giao, thói quen .

Nếu ở góc độ một ngoài cuộc, Phó Điền Điền vẫn ngưỡng mộ Ôn Cảnh Lễ, với tư cách một bác sĩ tim mạch xuất sắc, cứu nhiều mạng , mang hy vọng cho nhiều gia đình.

Tiếc là, cô ngoài cuộc, cô là vợ .

Cô mong Ôn Cảnh Lễ thể chia sẻ một việc nhà, đáp cảm xúc của cô, chứ chỉ sống chung một cách đơn thuần, khiến cô thấy chút hy vọng nào.

Thôi, nghĩ nữa, tất cả qua .

Phó Điền Điền thu suy nghĩ, bình tĩnh hỏi: "Mẹ bây giờ thế nào ?"

Ôn Cảnh Lễ tưởng nhắc đến chuyện tối nay, Phó Điền Điền sẽ mỉa mai lạnh lùng.

Ai ngờ cô quan tâm hỏi thăm tình hình ?

Mắt Ôn Cảnh Lễ bỗng cay cay: "Bà ngã khiến xương lệch, gần đây chỉ thể yên, di chuyển ."

Phó Điền Điền : "Hôm nay cũng chỗ đúng, nếu kích động bà, bà cũng tức giận như ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tien-sinh-vo-ngai-lai-muon-ly-hon-roi/chuong-321-roi-khoi-than-dan.html.]

"Không, Điền Điền, em , là quá đáng!"

Ôn Cảnh Lễ vội vàng : "Đợi bà bình tĩnh , sẽ chuyện nghiêm túc, bắt bà xin em."

"Không cần." Phó Điền Điền ngăn . "Ôn Cảnh Lễ, cần là sự phiền và yên tĩnh, chứ sự quấy rối ngừng. Có lẽ những việc đây khiến cả nhà nghĩ thể thiếu , chỉ cần đề cập đến tái hôn, sẽ vui vẻ chấp nhận."

Phó Điền Điền : " đó là hiểu , cố chấp, khi yêu sẽ giữ gì, nhưng một khi c.h.ế.t trong lòng yêu nữa, sẽ đầu ."

"Điền Điền..."

"Không cần cảm thấy áy náy, ít nhất yêu hết lòng một ." Dù chỉ là đơn phương.

Phó Điền Điền uống một ngụm cà phê: "Ôn Cảnh Lễ, đừng những việc vô nghĩa nữa, sẽ tái hôn với , cũng bất kỳ liên quan nào. Anh là một bác sĩ xuất sắc, nhưng chồng —"

"Điền Điền, sẽ mua quà cho em, mời bạn em ăn cơm, cùng em đến nhà dì của em. Em còn yêu cầu gì cứ , sẽ sửa!" Ôn Cảnh Lễ sốt sắng .

Ôn Cảnh Lễ vốn bao giờ bộc lộ cảm xúc, giờ những lời như , quả thực hiếm thấy.

Phó Điền Điền khẽ: " yêu cầu, cũng cần sửa. Anh , tính cách vốn là , ít nhu cầu tình cảm, nên lạnh lùng. cần một quan tâm, thể hiểu suy nghĩ của bất cứ lúc nào, dù sửa cũng thể ."

Phó Điền Điền : " dốc hết nhiệt huyết và sức lực trong cuộc hôn nhân , còn tinh thần để chờ đợi đổi, cũng còn sức để chiều lòng gia đình nữa."

"Điền Điền, em cần tốn sức nữa, chúng sống riêng, cần quan tâm họ, trừ khi cần thiết cũng gặp mặt, ?" Ôn Cảnh Lễ yếu ớt .

Phó Điền Điền : "Anh , tự tin ? Ôn Cảnh Lễ, và cha xé mặt , chúng cần thiết trở nên như . Anh là lịch sự, đừng những việc . Mọi yêu ghét giữa chúng đến đây là kết thúc, , gia đình , xin đừng đến phiền nữa."

Nhìn ánh mắt bình thản và lạnh lùng của Phó Điền Điền, Ôn Cảnh Lễ há miệng thêm điều gì đó, nhưng nên gì.

"Không sớm nữa, về bệnh viện với . cũng lên nghỉ ."

Phó Điền Điền xong dậy.

Ôn Cảnh Lễ giữ cô , nhưng giữ .

"Điền Điền, nhu cầu tình cảm, đặc biệt là với em..."

Phó Điền Điền thấy lời thì thầm của , rời khỏi quán cà phê từ lúc nào.

...

Thời gian trôi nhanh đến thứ Bảy.

Bữa tiệc tân gia của Lê Thúy Ngôn bắt đầu chiều tối.

Buổi sáng, Kiều Thời Niệm và Mạc Tu Viễn đến sở thú.

Mọi thủ tục cho sở thú tất, chú gấu trúc Châu Châu và của nó cũng chuyển từ tỉnh S đến.

Chỉ là chúng cần thời gian thích nghi với môi trường mới, tạm thời thể trưng bày, cũng thể tiếp xúc với ai ngoài chăm sóc.

Kiều Thời Niệm như ý ngắm chúng.

"Không , nơi thuộc về em, em thể đến bất cứ lúc nào!" Mạc Tu Viễn .

Kiều Thời Niệm tranh luận với Mạc Tu Viễn về vấn đề sở hữu, bắt đầu tham quan các khu vực khác.

"Này, mấy con khỉ cái sinh con, việc đặt tên giao cho em đấy!" Mạc Tu Viễn trêu chọc.

Kiều Thời Niệm liếc một cái, : "Được thôi, một con tên Tiểu Mạc, một con Tiểu Tu, một con Tiểu Viễn, còn nữa thì Mạc Thiếu, Mạc Tổng. Anh thấy thế nào?"

Mạc Tu Viễn giả vờ suy nghĩ: "Vậy chuẩn sẵn bạn đời cho chúng, tên là Tiểu Kiều, Tiểu Thời, Tiểu Niệm, cùng Kiều Đại Mỹ và Kiều Ngốc Nghếch. Em thấy ?"

"..." Kiều Thời Niệm nhịn đá : "Mạc Tu Viễn, thật nhạt nhẽo!"

Mạc Tu Viễn né tránh: "Nhạt nhẽo gì, đây là tầm xa, lo cho chúng!"

Hai đang đùa giỡn, bỗng gọi Kiều Thời Niệm.

 

 

Loading...