Tiên Sinh, Vợ Ngài Lại Muốn Ly Hôn Rồi. - Chương 32: Xin bổ sung một chút tiền sinh hoạt

Cập nhật lúc: 2025-12-10 12:22:44
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Điện thoại bật loa ngoài, và từ đầu dây bên vang lên giọng buồn bã của bà nội.

“Niệm Niệm, chẳng lẽ vì giận thằng Dụng Từ mà cháu đến với bà nữa ?”

Kiều Thời Niệm giọng bà như , lập tức vội vàng đáp: “Dĩ nhiên là cháu ở bên bà —”

“Vậy thì quyết định thế nhé, ngày mai bà sẽ bảo tài xế đến đón hai đứa!”

Chưa kịp để Kiều Thời Niệm hết câu, Hoắc lão thái phu nhân kết thúc cuộc gọi, giọng điệu rõ ràng trở nên vui vẻ hơn.

“……” Kiều Thời Niệm.

Chiều hôm , Kiều Thời Niệm nhận điện thoại của tài xế.

Khi cô bước đến xe và mở cửa, thấy Hoắc Dụng Từ cũng ở hàng ghế .

Anh mặc một bộ vest đen, đang bận rộn việc laptop.

Vẻ mặt lạnh lùng, khí chất phi phàm, trông chẳng khác gì nhân vật bìa tạp chí tài chính.

Nghe thấy tiếng động mở cửa, Hoắc Dụng Từ liếc cô một cái chút gợn sóng, tiếp tục tập trung màn hình.

Kiều Thời Niệm cạnh , định đóng cửa và chuyển lên ghế phụ.

“Đừng gây rối, bà nội đang đợi.” Phát hiện ý định của cô, Hoắc Dụng Từ trầm giọng cảnh báo.

Anh đang máy tính ? Sao cô định gì?

Thấy tài xế đang ngoái , Kiều Thời Niệm cảm thấy hành động của phần trẻ con. Cô bĩu môi, đành hàng ghế .

Trên đường , Kiều Thời Niệm lướt điện thoại, chuyện với Hoắc Dụng Từ.

Hoắc Dụng Từ cũng mải mê việc, giao tiếp với cô.

Xe một đoạn, tài xế đột ngột phanh gấp, khiến Kiều Thời Niệm lao về phía , trán suýt đập ghế.

“Cẩn thận.”

Hoắc Dụng Từ đưa tay kéo cô , khiến Kiều Thời Niệm nghiêng , ngã lòng .

“Thưa thiếu phu nhân, xin ! Có cắt ngang!” Tài xế vội vàng xin .

Hoắc Dụng Từ gì, Kiều Thời Niệm lúc nửa dựa n.g.ự.c .

Hôm nay cô mặc một chiếc áo ngắn tay màu hạnh nhân cổ lá sen, từ góc của , thể thấy rõ xương quai xanh trắng nõn và cả một chỗ kín đáo lấp ló.

“Anh cái gì thế!”

Kiều Thời Niệm giật tay , mắt tròn xoe.

Hoắc Dụng Từ lạnh lùng liếc cô. “Mặc như thế , còn sợ ?”

Kiều Thời Niệm: ?

Một bộ đồ bình thường như , hở ngực, hở lưng, đến miệng biến thành “mặc như thế ”?

“Người tâm địa bẩn thỉu cũng thấy bẩn.” Kiều Thời Niệm khách khí đáp trả.

Hoắc Dụng Từ chặn họng. “Kiều Thời Niệm, giờ cô buông thả đúng ? Phong cách tiểu thư ngày xưa thèm giả vờ nữa?”

“Không ngờ từng thấy mặt tiểu thư đấy.” Kiều Thời Niệm chế giễu. “Chẳng luôn xa, một ưu điểm nào ?”

Hoắc Dụng Từ lạnh giọng: “Ưu điểm khác rõ, nhưng cái tài ăn sắc như d.a.o của cô thì đúng là ai sánh bằng!”

coi đó là lời khen , cảm ơn !”

Hoắc Dụng Từ chặn họng, tranh cãi nữa, cầm laptop lên và : “Kế hoạch của cô gửi đến công ty đầu tư Bắc Châu, khi các lãnh đạo duyệt, họ quyết định sử dụng.”

Kiều Thời Niệm ngờ đem kế hoạch của cô đến Bác Châu.

“Hôm qua hiểu lời ? hề hứng thú với Bác Châu. Không sự đồng ý của , cũng dùng kế hoạch của !”

Hoắc Dụng Từ máy tính : “Tiền thưởng một triệu.”

Kiều Thời Niệm ngây

Số tiền một trăm triệu của ông ngoại cô định dùng để hợp tác với Mạc Tu Viễn, còn thẻ đen của Hoắc Dụng Từ cô tiêu hết.

Hiện tại, cô nhiều tiền mặt, nếu thêm tiền , sẽ thoải mái hơn.

kế hoạch cũng còn tác dụng với cô, Bác Châu dùng thì dùng.

Kiều Thời Niệm lập tức hỏi: “Có thể thêm mười nghìn ?”

“……” Hoắc Dụng Từ ngẩng đầu cô: “Kiều Thời Niệm, cô thích tiền như , đây còn giả vờ thanh cao, một xu sinh hoạt cũng cần?”

Khi kết hôn, Hoắc Dụng Từ đưa cho cô một thẻ, rằng tiền sinh hoạt đủ dùng, nhưng đừng nghĩ dùng quan hệ hôn nhân để trói buộc .

Lúc đó, Kiều Thời Niệm chứng minh vì tiền, nên từ chối thẻ của .

Kết quả là khi kết hôn, cô dùng tiền của để mua quà cho Hoắc Dụng Từ và chi tiêu sinh hoạt.

Thật đáng ghét!

“Hay bây giờ cho ?” Kiều Thời Niệm thử hỏi.

như dự đoán, Hoắc Dụng Từ khinh bỉ lạnh: “Cô đều ly hôn , tại cho cô tiền sinh hoạt?”

Bản chất của doanh nhân là coi trọng lợi ích, Kiều Thời Niệm quyết định bàn nữa: “Một triệu thì một triệu , đồng ý.”

Hoắc Dụng Từ đưa yêu cầu: “Sau tham gia theo dõi dự án và chịu trách nhiệm chỉnh sửa liệu liên quan đến kế hoạch.”

“Hoắc Dụng Từ, cố tình cho tiền ?” Kiều Thời Niệm tức giận. “ Bác Châu, càng tham gia bất cứ việc gì của Bác Châu!”

Hoắc Dụng Từ kìm nén sự tức giận, nhíu mày: “ thể phá lệ cho cô trở thành chuyên viên đầu tư, tham gia dự án . Đây là cơ hội cuối cùng, nếu cô bỏ qua, tìm bà nội cũng vô ích.”

“Phá lệ? Anh ban cho ân huệ lớn như , cần quỳ lạy cảm tạ ?”

Trong ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Dụng Từ, Kiều Thời Niệm nhạt: “Anh yên tâm , đừng tìm bà nội, ngay cả quỳ xuống cầu xin, cũng Bác Châu!”

Hoắc Dụng Từ nhịn nữa: “Kiều Thời Niệm, cô quá đấy! Cô bỏ công sức kế hoạch , chẳng lẽ chỉ để giải trí?”

Kiều Thời Niệm khẽ: “Anh đừng quan tâm, dù cũng liên quan đến .”

Hoắc Dụng Từ gương mặt lạnh lùng của cô, lạnh giọng: “Cô đừng hối hận là !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tien-sinh-vo-ngai-lai-muon-ly-hon-roi/chuong-32-xin-bo-sung-mot-chut-tien-sinh-hoat.html.]

Nói xong, xử lý email, thèm để ý cô nữa.

Kiều Thời Niệm cũng vui vẻ yên tĩnh, tiếp tục lướt điện thoại.

Trong xe trở nên im lặng.

Không lâu , tài xế đưa xe đến một nhà hàng đặc sắc ở Hải Thành.

Nơi đây thanh nhã, khí dễ chịu, chỉ các phòng riêng tầm , phía còn khu vườn, xa rời ồn ào thành phố, là địa điểm giới thượng lưu yêu thích.

Xuống xe, Hoắc Dụng Từ bất ngờ đưa tay , hiệu cho cô vịn .

Kiều Thời Niệm ngạc nhiên: “Anh ? Giờ còn diễn vợ chồng mặn nồng nữa ?”

Hoắc Dụng Từ lạnh mặt hỏi : “ diễn cùng cô còn ít ?”

“……” Trước đây, Hoắc Dụng Từ đúng là sẽ phối hợp với cô.

Một là vì yêu cầu của Hoắc lão thái phu nhân.

Hai là ai trở thành đề tài bàn tán của họ hàng.

Diễn một chút, thể tránh nhiều phiền phức.

Để thể ăn uống yên , Kiều Thời Niệm đành nở nụ , vịn cánh tay Hoắc Dụng Từ.

Nhân viên phục vụ dẫn họ đến phòng riêng cạnh vườn.

Trong phòng ánh sáng dịu nhẹ, một bên là bàn tròn lớn với tiểu cảnh non bộ, bên là khu nghỉ ngơi và đạo.

Lúc , nhiều đến, uống , trò chuyện, khí vui vẻ.

Hoắc lão thái phu nhân ghế Thái Sư, mấy phụ nữ sang trọng đang vây quanh chuyện.

“Bà nội!” Kiều Thời Niệm vui vẻ gọi.

Mọi ánh mắt đổ dồn về họ.

Thấy cô Hoắc lão thái phu nhân nở nụ tươi: “Niệm Niệm đến !”

Kiều Thời Niệm và Hoắc Dụng Từ cùng đến bên bà.

“Bà nội, các cô các dì.” Hoắc Dụng Từ lịch sự chào hỏi.

“Dụng Từ, cháu thật hiếu thảo, nào cũng đến với bà nội, như mấy đứa nhà chúng , suốt ngày bận đến nổi!”

, bận gì bằng Dụng Từ ! Quản lý cả tập đoàn lớn như vẫn dành thời gian, đơn giản là chê chúng phiền phức thôi!”

“Vẫn là Dụng Từ, năng lực, hiếu thảo, bà nội phúc lắm!”

Nghe những lời khen ngợi, Hoắc Dụng Từ giữ nét mặt bình thản.

Liếc Kiều Thời Niệm, nhẹ giọng : “Các dì khen quá, bình thường cháu cũng nhiều thời gian bên bà nội, đều là Niệm Niệm ở bên nhiều hơn.”

Nghe hai chữ “Niệm Niệm” từ miệng Hoắc Dụng Từ, Kiều Thời Niệm suýt tưởng nhầm. Đến ngay cả xưng hô giữa và cô cũng đổi.

Trước đây, dù là xã giao, cũng từng gọi cô như !

Kiều Thời Niệm chằm chằm Hoắc Dụng Từ, tìm manh mối gương mặt .

Hoắc Dụng Từ mặt lạnh như tiền, cảm thấy gì bất thường.

Bà nội lặng lẽ quan sát biểu cảm của hai vợ chồng, bà với Hoắc Dụng Từ: “Còn lời , cũng Niệm Niệm !”

, Niệm Niệm cũng là đứa trẻ hiếu thảo! Lại còn xinh , quả là xứng đôi với Dụng Từ!”

Mấy phụ nữ khen ngợi Kiều Thời Niệm.

Trong tiếng nịnh nọt, mấy chú bác bên gọi Hoắc Dụng Từ qua chuyện.

Hoắc Dụng Từ như một chồng ân cần, với Kiều Thời Niệm: “Vậy ‘em’ ở với bà nội, ‘’ qua đó một chút.”

Kiểu phối hợp Kiều Thời Niệm vẫn , cô nở nụ đúng mực: “Vâng.”

“Tình cảm của Niệm Niệm và Dụng Từ ngày càng nhỉ!”

Một dì họ với Kiều Thời Niệm: “Hai đứa định khi nào con , để chúng cũng nâng cấp lên! Bà nội, thấy đúng ạ?”

Hoắc lão thái phu nhân : “Gấp gì, Niệm Niệm còn trẻ, sinh lúc nào thì sinh, như mấy cổ hủ cứ thúc giục!”

Mấy trò chuyện vui vẻ, Hoắc lão thái phu nhân vườn dạo, Kiều Thời Niệm tự nguyện cùng.

Đỡ Hoắc lão thái phu nhân vườn.

“Niệm Niệm, mấy ngày cháu gọi điện cho bà, nhận bà nữa ?” Hoắc lão thái phu nhân trách móc.

“Bà nội, bà gì thế.” Kiều Thời Niệm nũng: “Cháu , dù ly hôn với Hoắc Dụng Từ, bà vẫn là bà nội của cháu!”

“Bà thích câu .”

Hoắc lão thái phu nhân nhẹ nhàng chọc đầu Kiều Thời Niệm. “Vợ chồng cãi thì nên lành. Lần bà bảo mang canh hải sâm cho hai đứa, uống ?”

Nhớ đó, Kiều Thời Niệm cảm thấy môi đau.

nũng: “Bà nội, đừng như nữa, bọn cháu gì xảy , chỉ thêm khó xử.”

“Chắc chắn là thằng khốn đó bậy!” Bà nội Hoắc lắc đầu bất lực.

“Niệm Niệm, bà thấy Dụng Từ giờ bắt đầu để ý đến cháu . Cháu thật sự định đổi ý định ?”

Kiều Thời Niệm lắc đầu.

Cảnh tượng chỉ là giả tạo cho các trưởng bối xem.

“Bà nội, cháu bà đề nghị sinh nhật là để cho bọn cháu thời gian suy nghĩ. bọn cháu cần.”

Kiều Thời Niệm nghiêm túc : “Cuộc hôn nhân là do cháu ép buộc, dù bao lâu, Hoắc Dụng Từ cũng đổi, cháu cũng trói buộc nữa.”

Hoắc lão thái phu nhân nắm tay Kiều Thời Niệm, nghiêm mặt : “Niệm Niệm, Dụng Từ từ nhỏ chủ kiến, nếu nó thật sự , bà cũng thể ép nó kết hôn với cháu.”

 

 

Loading...