Tiên Sinh, Vợ Ngài Lại Muốn Ly Hôn Rồi. - Chương 310: Xin em, đừng đến bên anh ta

Cập nhật lúc: 2025-12-10 12:30:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe lời ông ngoại, Kiều Thời Niệm bất ngờ.

Hoắc Dụng Từ lén thăm ông ngoại cô?

Chuyện ở nước T thể kể với ông ngoại, Kiều Thời Niệm chỉ đây xảy chút sự cố, Hoắc Dụng Từ vì thế mà thương.

"Vì cháu mà thương?" Kiều Đông Hải hỏi.

Kiều Thời Niệm gật đầu. "Vâng."

"Cháu chút nào cảm động?" Kiều Đông Hải tỏ kinh ngạc.

Nếu là kiếp , đừng Hoắc Dụng Từ đỡ đạn cho cô, chỉ là vì một vết xước nhỏ thôi, cô cũng cảm động thôi.

Bây giờ, Kiều Thời Niệm chỉ cảm thấy mệt mỏi, cô đáp ngắn gọn. "Ông ngoại, tình huống lúc đó phức tạp, một hai câu hết ."

Kiều Đông Hải suy nghĩ một lát . "Niệm Niệm, ông ngoại hy vọng cháu bắt đầu tình cảm mới là vì thực lòng đến bên đó, chứ vì lý do khác."

Kiều Thời Niệm hiểu ý ông ngoại, cô : "Ông ngoại yên tâm, cháu tuyệt đối vì tức giận Hoắc Dụng Từ mà chấp nhận Mạc Tu Viễn."

Kiều Đông Hải cuối cùng cũng yên lòng. "Tốt, Niệm Niệm thực sự trưởng thành ."

Trò chuyện với ông ngoại một lúc, bên ngoài tiệc cũng tàn, Kiều Thời Niệm đưa ông ngoại lên xe.

Định hội trường tìm Mạc Tu Viễn, Kiều Thời Niệm phát hiện đang phía .

Mạc Tu Viễn lẽ uống khá nhiều, gương mặt điển trai phảng phất men.

Nhìn thấy cô, đôi mắt phượng của sáng lấp lánh, biểu cảm mang chút bất mãn. "Kiều Thời Niệm, cô , tìm cô mãi."

" ở ngay đây ?" Kiều Thời Niệm buồn . "Anh uống bao nhiêu , say ?"

Lần ở phòng VIP hội quán, Mạc Tu Viễn và Hoắc Dụng Từ đ.á.n.h cược, cô tưởng uống lắm, định đặt cược thắng, ai ngờ tửu lượng thế , may mà họ thành công đ.á.n.h cược.

" say." Mạc Tu Viễn suy nghĩ của Kiều Thời Niệm. "Tửu lượng của , chỉ là lâu uống, trạng thái kém một chút."

Kiều Thời Niệm tranh luận với say. "Ừ, tửu lượng của . Đi thôi, đưa về."

Mạc Tu Viễn bước đến bên cạnh Kiều Thời Niệm. "Là đưa cô!"

"Ừ, đưa !"

Tài xế của Mạc Tu Viễn đang đợi họ, Kiều Thời Niệm đỡ lên xe.

Tưởng rằng Mạc Tu Viễn sẽ nhiều, ai ngờ yên lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hơn nửa tiếng , tài xế đưa xe đến Minh Nguyệt Uyển.

Mạc Tu Viễn mới mở mắt.

"Anh về , lên ." Kiều Thời Niệm .

Mạc Tu Viễn bảo tài xế đợi, đưa Kiều Thời Niệm đến cửa.

"Kiều Thời Niệm, bây giờ cô thể cho , cái Dư Cảnh Trừng đó thích cô ?"

Khóe mắt Mạc Tu Viễn vẫn còn chút men, giọng ẩn chứa chút bất an.

Tưởng rằng lúc đó trả lời là xong, ngờ Mạc Tu Viễn nhớ mãi.

Kiều Thời Niệm . " Dư trong hội trường chỉ chuyện công việc, giúp M.Q mở thị trường đặt hàng riêng, chút về điều chế hương, nên trao đổi nhiều hơn một chút."

"Sao cô trả lời thẳng câu hỏi của " Mạc Tu Viễn với giọng ghen tị. "Cô còn gọi Dư. Với thì gọi thẳng tên, thì là Mạc thiếu gia lạnh lùng."

Kiều Thời Niệm nhắc nhở. " rõ ràng còn gọi là Mạc thiếu."

Mạc Tu Viễn nghẹn. "Như thế cũng xa cách!"

"Đã Tống Mạn gọi Tu Viễn , còn cũng tham gia gọi Tu Viễn nữa ?" Kiều Thời Niệm xong liền tự xoa cánh tay. "Thôi bỏ , đáng sợ."

"Kiều Thời Niệm, đây trọng điểm!"

Mạc Tu Viễn nghiến răng nghiến lợi, lay tỉnh Kiều Thời Niệm, với cô đừng gọi khác mật như , với thì thể mật hơn một chút.

sợ Kiều Thời Niệm sẽ tức giận thèm để ý đến , thậm chí thu hồi lời cho cơ hội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tien-sinh-vo-ngai-lai-muon-ly-hon-roi/chuong-310-xin-em-dung-den-ben-anh-ta.html.]

Mạc Tu Viễn đành tức giận bất mãn nắm tay Kiều Thời Niệm. "Cô cũng một chút, thích một chút ?"

Trong lòng Kiều Thời Niệm mềm lòng, cuối cùng cũng rút tay .

"Mạc Tu Viễn, Dư Cảnh Trừng tỏ tình với vài , nhưng từ chối. Hôm nay cũng sẽ từ từ buông bỏ, tìm một cô gái cũng thích ."

Mạc Tu Viễn xong, đôi mắt phượng sáng lên. "Kiều Thời Niệm, cô vì mà từ chối ?"

Mặc dù Kiều Thời Niệm từng tình cảm nam nữ với Dư Cảnh Trừng, nhưng cô cũng thực sự khi đồng ý cho Mạc Tu Viễn cơ hội, mới rõ với Dư Cảnh Trừng sẽ nhận tình cảm của .

Kiều Thời Niệm gật đầu. "Cũng coi như ."

"Là thì là, còn gì mà coi như!"

Mạc Tu Viễn vẫn bất mãn với câu trả lời , nhưng cũng mãn nguyện.

"Kiều Thời Niệm, đều gọi cô là Niệm Niệm, cũng thể chứ?"

Kiều Thời Niệm biểu cảm cẩn thận gương mặt điển trai của Mạc Tu Viễn, nhịn . "Chỉ là cách xưng hô thôi, thích thì gọi."

"Niệm Niệm." Mạc Tu Viễn gọi.

Kiều Thời Niệm gật đầu. "Vâng."

"Niệm Niệm, từ giờ chúng sẽ đổi cách xưng hô nhé." Mạc Tu Viễn gọi, còn siết c.h.ặ.t t.a.y cô.

Trăng lạnh như nước, lúc chân tòa nhà ai, gió nhẹ thổi qua, khiến giọng của Mạc Tu Viễn cũng trở nên quyến rũ và dịu dàng hơn. Đối diện với ánh mắt đầy tình cảm sắp trào từ đôi mắt phượng của Mạc Tu Viễn, Kiều Thời Niệm , chỉ cần cô gật đầu thêm một cái nữa, nụ hôn của sẽ đáp xuống.

Có lẽ vì đêm nay quá mê hoặc, hoặc cũng lẽ vì Kiều Thời Niệm uống vài ly rượu nhỏ, trong lòng cô đột nhiên dâng lên một chút dũng khí, cô Mạc Tu Viễn, định gật đầu thêm nữa.

Bỗng nhiên, từ phía xa vang lên tiếng còi báo động khẩn cấp của xe.

Âm thanh lớn, phá vỡ sự yên tĩnh của đêm, cũng phá vỡ bầu khí lãng mạn của họ.

Dũng khí mới nhen nhóm của Kiều Thời Niệm lập tức co rúm .

Ở phía xa, bảo vệ đang đến kiểm tra tình hình, Kiều Thời Niệm khẽ ho một tiếng, với Mạc Tu Viễn. "Không sớm nữa, về ."

Trong mắt Mạc Tu Viễn thoáng hiện nét thất vọng, nhưng nhanh chóng trở bình thường.

Anh buông tay Kiều Thời Niệm. "Sáng mai đến đón em ."

Kiều Thời Niệm từ chối khéo. "Em tự lái—"

"Niệm Niệm, em chịu đồng ý tình cảm với , đến việc đón em cũng ?" Mạc Tu Viễn hỏi.

Không vì rượu ngấm gặp Dư Cảnh Trừng, Kiều Thời Niệm cảm thấy Mạc Tu Viễn tối nay căng thẳng và đeo bám hơn bình thường.

Kiều Thời Niệm đành đồng ý. "Ừ, sáng mai đến đón em."

Mạc Tu Viễn mới luyến tiếc buông tay cô. "Anh đây."

Vậy là Mạc Tu Viễn dần thu hẹp cách trong mối quan hệ với Kiều THời Niệm. Nhìn theo Mạc Tu Viễn lên xe , Kiều Thời Niệm sảnh.

Chưa mấy bước, phía vang lên giọng của Hoắc Dụng Từ. "Niệm Niệm."

Kiều Thời Niệm nhíu mày, định , Hoắc Dụng Từ bước tới ôm chầm lấy cô!

"Anh !"

Kiều Thời Niệm giãy giụa, nhưng Hoắc Dụng Từ ôm cô chặt hơn.

"Niệm Niệm, em định đến bên Mạc Tu Viễn ?"

Giọng của Hoắc Dụng Từ bên tai trầm thấp khàn khàn, Kiều Thời Niệm giãy giụa. "Hoắc Dụng Từ, buông ! Liên quan gì đến , điên !"

Hoắc Dụng Từ buông, chỉ ôm chặt cô. "Niệm Niệm, xin em, đừng đến bên ..."

Lời đầy van xin của Hoắc Dụng Từ lọt tai, Kiều Thời Niệm cuối cùng cũng sững sờ.

Hoắc Dụng Từ, đang cầu xin cô?

 

 

Loading...