Kiều Thời Niệm và Lê Thúy Ngôn đủ thiết để thể bàn tán về mà đối phương thích.
Cô mỉm đáp: "Với điều kiện của cô Lê như , thích ai cũng là phúc phần của đó."
"Có lẽ ." Lê Thúy Ngôn ngọt ngào. " vẫn tình cảm của !"
Điều khiến Kiều Thời Niệm bất ngờ: "Sao cô với ?"
Với ngoại hình và gia thế của Lê Thúy Ngôn, đáng lẽ đàn ông nào từ chối cô mới .
Lê Thúy Ngôn khẽ: "Chưa đến lúc thôi! Còn cô Kiều, nhiều theo đuổi như , cô dự định chọn mới cũ?"
Kiều Thời Niệm nhẹ: "Tạm thời nghĩ đến chuyện tình cảm."
"Nếu nhất định chọn, giữa mới và cũ, cô nghiêng về ai hơn?" Lê Thúy Ngôn chớp mắt, giọng điệu mang chút ngây thơ.
Kiều Thời Niệm cần suy nghĩ: "Ngựa quen đường cũ bao giờ , —"
Lời dứt, Kiều Thời Niệm chợt cảm nhận một ánh mắt lạnh lùng phía .
Quay đầu , Hoắc Dụng Từ đang ngay cửa!
Anh mặc bộ vest chỉnh tề, bên cạnh là Lục Đình Hào ăn mặc casual.
"Ch... Chị Kiều." Lục Đình Hào nhẹ gọi cô.
"Hoắc tổng, thật trùng hợp, hai cũng đến đây ăn tối ?" Lê Thúy Ngôn ngạc nhiên nhiệt tình mời. "Hãy cùng , chúng mới gọi đồ!"
Hoắc Dụng Từ để ý đến Lê Thúy Ngôn, đôi mắt đen tối khi Kiều Thời Niệm.
Nhìn cái gì?
Kiều Thời Niệm nhịn : "Hoắc tổng, thói quen lén lưng khác của thể sửa ?"
Đã lén, xong bộ như ai nợ tiền .
"Anh tặng quà cưới cho từ sớm, chẳng kết quả ?"
Câu của Kiều Thời Niệm khiến Lục Đình Hào lập tức lùi vài bước. Anh thấy gì?
Quà cưới?!
Hoắc Dụng Từ chắc điên mất, tặng quà cưới cho Kiều Thời Niệm?
Kiều Thời Niệm mới ly hôn lâu, cưới ai? Cưới với ai?
Khác với nội tâm dậy sóng của Lục Đình Hào, Hoắc Dụng Từ xong chỉ liếc Kiều Thời Niệm một cái, bước tiếp.
Lục Đình Hào đương nhiên theo, khi rời còn vẫy tay chào Kiều Thời Niệm.
Vừa khỏi, Dư Cảnh Trừng cũng trở phòng riêng, tất nhiên thấy bóng dáng Hoắc Dụng Từ.
Thấy sắc mặt Kiều Thời Niệm , Dư Cảnh Trừng hiểu , mỉm : "Niệm Niệm, gọi món tôm em thích , lát nữa ăn nhiều ."
Kiều Thời Niệm gật đầu : "Vâng."
Bữa tối đó, ba họ ăn uống vui vẻ. Lê Thúy Ngôn đề nghị uống rượu cùng nên gọi thêm một chai vang đỏ.
Suốt bữa ăn, Hoắc Dụng Từ xuất hiện nữa, Kiều Thời Niệm cũng thoải mái đối mặt với .
Sau khi ăn uống no say, tài xế của Lê Thúy Ngôn đến đón, Dư Cảnh Trừng gọi lái cho Kiều Thời Niệm.
"Anh Dư, đây, cô Kiều vẻ say, phiền đưa cô về nhà nhé!" Lê Thúy Ngôn ở hàng ghế giọng ngọt ngào.
Dư Cảnh Trừng gật đầu: " sẽ đưa cô về, tạm biệt cô Lê."
Tiễn Lê Thúy Ngôn , lái cũng nhanh chóng đến nơi.
"Niệm Niệm, đưa em về ." Dư Cảnh Trừng định lên xe cùng Kiều Thời Niệm.
"Em , Dư, chúng hai hướng khác , cần phiền phức ." Kiều Thời Niệm từ chối.
Rượu vang độ cồn cao, cô chỉ uống hai ly, say.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tien-sinh-vo-ngai-lai-muon-ly-hon-roi/chuong-240-niem-niem-dung-di.html.]
Dư Cảnh Trừng còn gì đó thì phía bỗng vang lên giọng Lục Đình Hào: "Chị dâu! À, xin , gọi nhầm !"
Lục Đình Hào đỡ Hoắc Dụng Từ bước vững tiến gần.
"Chị Kiều, em và đều uống rượu, cũng xe, nhờ chị cho nhờ ?"
Kiều Thời Niệm từ chối: "Hai tự gọi xe khác ?"
"Ôi, Hoắc uống nhiều quá, đau vai, bảo khó chịu bụng, đợi tài xế đến còn lâu lắm. Chụ Kiều, yên tâm, tài xế của em đang đến , gặp em và Hoắc sẽ xuống ngay!" Lục Đình Hào .
Nghe đến mức , Kiều Thời Niệm thể từ chối nữa, cô sang Dư Cảnh Trừng: "Anh Dư, về nghỉ sớm ."
Dư Cảnh Trừng bạn của Hoắc Dụng Từ cố ý, nhưng Kiều Thời Niệm khó xử, cũng lời châm chọc, chỉ ôn hòa đáp: "Ừm, về đến nhà gọi cho ."
Kiều Thời Niệm gật đầu, Lục Đình Hào đỡ Hoắc Dụng Từ lên xe , còn nhanh chóng ghế phụ.
"Anh Hoắc say rượu tính khí , em sợ đánh. đ.á.n.h phụ nữ, đặc biệt là chị." Lục Đình Hào thêm.
"..." Kiều Thời Niệm.
Không tâm trạng tranh luận với Lục Đình Hào, Kiều Thời Niệm cũng hàng ghế .
Tài xế khởi động xe, Lục Đình Hào gọi điện cho tài xế của để thống nhất điểm đón.
Hoắc Dụng Từ yên lặng, dựa cửa sổ, một tay chống trán nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ánh đèn đường bên ngoài chiếu qua cửa kính, rọi lên mái tóc đen ngắn của , hàng mi khép hờ, gương mặt nửa sáng nửa tối, mang chút cô đơn và lạc lõng.
"Chị Kiều, Hoắc bình thường dễ say thế , lẽ hôm nay tâm trạng , uống nhanh nên mới thành thế ." Lục Đình Hào lên tiếng.
Kiều Thời Niệm lặng lẽ thu tầm mắt, đáp lời.
Lục Đình Hào xoa xoa mũi, cũng thêm.
Khoảng mười mấy phút , tài xế của Lục Đình Hào đến đón.
Lục Đình Hào xuống xe , khi Kiều Thời Niệm tưởng sẽ đỡ Hoắc Dụng Từ xuống thì bỗng nhiên Lục Đình Hào điện thoại, giật :
"Chị Kiều, bạn em gặp chút chuyện, em đến ngay! Sự tình đột xuất quá, còn cách nào khác. Chị Kiều, phiền chị đưa Hoắc về nhà nhé!"
Nói xong, đợi Kiều Thời Niệm kịp phản ứng, Lục Đình Hào nhảy lên xe , bảo tài xế phóng .
Kiều Thời Niệm: "..."
Lục Đình Hào quả là em của Hoắc Dụng Từ, việc gì cũng lo hết cho .
"Anh cũng xuống , tự gọi xe khác." Kiều Thời Niệm Hoắc Dụng Từ. "Đừng giả vờ nữa, say."
Hoắc Dụng Từ như thể chê cô ồn, nhíu mày, thèm đáp.
Kiều Thời Niệm kéo nổi , đành bảo tài xế lái thẳng về nhà cô ở Minh Nguyệt Uyển.
Xe đến bãi đỗ, tài xế rời nhưng Hoắc Dụng Từ vẫn ý định rời xe.
Kiều Thời Niệm mệt mỏi nhiều, định xuống xe mở cửa bên để đuổi .
khi cô kịp mở cửa, tay cô một bàn tay lớn nắm lấy.
Kiều Thời Niệm đầu, Hoắc Dụng Từ mở mắt, ánh đèn vàng trong xe lộ rõ đôi mắt đỏ hoe cùng ánh sáng lấp lánh trong đó.
Kiều Thời Niệm nhíu mày: "Anh gì?"
Hoắc Dụng Từ: "Niệm Niệm, đừng ."
Giọng khàn khàn, trầm thấp, mang theo nóng quen thuộc xuyên thẳng màng nhĩ.
Kiều Thời Niệm thấy tim đập nhanh, linh cảm báo hiệu chuyện .
Cô định giật tay thì cánh tay chịu một lực mạnh, cả cô kéo vòng tay rộng lớn của !