Tiên Sinh, Vợ Ngài Lại Muốn Ly Hôn Rồi. - Chương 209: Mâu Thuẫn

Cập nhật lúc: 2025-12-10 12:27:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tưởng rằng Hoắc Dụng Từ rời , nhưng khi Kiều Thời Niệm rửa mặt xong bước , hương thơm từ phòng khách lan tỏa khắp nơi.

Kiều Thời Niệm bước xem, thì Hoắc Dụng Từ đang bày biện bữa sáng.

Trên bàn chỉ những món quen thuộc như bánh ngọt, cháo, mà còn cả những món ăn vặt đường phố như bún chua cay, bún gạo và bánh thịt.

"Tỉnh ?"

Hoắc Dụng Từ thấy cô, tự nhiên chào hỏi. "Anh mua quanh khách sạn đấy, em ăn nhạt cay đều ."

"Khách sạn buffet sáng đa dạng, cần gì mất công như ?" Kiều Thời Niệm hỏi.

Hoắc Dụng Từ bình thản đáp: "Em từng , đồ ăn đường phố mới là hương vị của cuộc sống, em thích hơn."

Kiều Thời Niệm quả thật .

Vào những ngày Hoắc Dụng Từ hiếm hoi về nhà ăn cơm, cô thường lải nhải những chuyện như thế để tìm đề tài trò chuyện.

Hoắc Dụng Từ rõ ràng bao giờ chú ý , nhớ những lời cô , và còn nhắc lúc ?

Không để ý đến ánh mắt mong chờ thoáng qua của Hoắc Dụng Từ, Kiều Thời Niệm xuống bàn ăn.

Bún chua cay vị chuẩn, thơm ngon, cay , chua dịu nhẹ, Kiều Thời Niệm ăn ngừng đũa.

Hoắc Dụng Từ cố gắng thử món cay, chỉ uống cháo.

Một ăn ngon lành, một ăn chậm rãi, tuy trò chuyện nhiều nhưng khí khá hòa hợp.

Kiều Thời Niệm ăn hết nửa tô bún, cầm miếng bánh thịt giòn tan c.ắ.n một miếng, nước thịt chảy , cô vội đưa tay hứng.

Ngay lúc đó, điện thoại của cô reo lên.

Tay đầy dầu mỡ, Hoắc Dụng Từ chủ động lấy điện thoại giúp cô.

Liếc máy, là Kiều Lạc Yên.

Lau sạch tay, Kiều Thời Niệm ban công điện, "Kiều Lạc Yên, em ?"

"Không ." Kiều Lạc Yên kể chuyện tối qua.

"Lúc đầu em sợ, mấy tên đó đúng là côn đồ, nhưng em phát hiện của chị ở đó, luôn bảo vệ em, để ai bắt nạt em, nên em yên tâm."

Kiều Thời Niệm nghĩ: Trong đám côn đồ của , chị Đồ nhắc đến chuyện ?

Kiều Thời Niệm hỏi thêm vài chi tiết và thời gian Kiều Lạc Yên về, mới kết thúc cuộc gọi.

Quay phòng khách, Hoắc Dụng Từ ăn xong cháo, tư thế trang nhã, thần sắc bình thản.

"Anh nhớ đây em với em họ lắm?" Hoắc Dụng Từ hỏi.

Trước đây quả thật , bây giờ cũng .

Kiều Thời Niệm bàn luận vấn đề với Hoắc Dụng Từ, và định đuổi .

"Mợ của em tìm ." Hoắc Dụng Từ nhẹ nhàng thông báo.

Kiều Thời Niệm giật . "Mợ tìm gì?"

Hoắc Dụng Từ: "Mợ em họ em sắp nghiệp, hy vọng sắp xếp cho cô thư ký cho tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị."

Kiều Thời Niệm xong liền hiểu ý đồ của mợ.

"Xin phiền , sẽ chuyện với mợ."

Nói thì dễ, nhưng thuyết phục mợ hề đơn giản, hơn nữa và mợ vẫn đang giận vì chuyện ly hôn của cô.

Sau khi Hoắc Dụng Từ rời , Kiều Thời Niệm suy nghĩ một lát, nhắn tin cho Kiều Lạc Yên, khi Kiều Lạc Yên về Hải Thành, cô sẽ cùng cô em họ về nhà một chuyến.

Ban ngày, Kiều Thời Niệm đến căn nhà mới, dù giúp việc của Đồ Nhã Lệ hỗ trợ, nhưng dọn dẹp đồ đạc linh tinh vẫn mất gần cả ngày.

Ăn chút gì đó, cô mệt nhoài định gọi cho Phó Điền Điền, nhưng gọi đến tắt máy.

Phó Điền Điền quả thật tắt máy.

Chiều tối, chồng gọi điện hỏi Phó Điền Điền tại nhận tiền sinh hoạt đều đặn hàng tháng mà còn đòi thẻ lương của bác sĩ Ôn.

Nếu chi tiêu lớn, báo .

Phó Điền Điền xong, lập tức thấy phiền não vô cùng.

Tối hôm , bác sĩ Ôn họp xong về phòng, hai đương nhiên chuyện.

Hôm qua cô chuyện với bác sĩ Ôn, cũng nấu cơm cho .

Không ngờ, bác sĩ Ôn mách chuyện cô đòi thẻ lương!

Mẹ chồng vẫn còn đang la mắng, Phó Điền Điền thấy chán nản, định qua loa vài câu, nhưng lỡ tay tắt máy.

Đã tắt , cô cũng lười gọi để mắng.

Sau đó, chồng gọi, Phó Điền Điền quyết định tắt luôn máy.

Chắc chồng sẽ thẳng thừng đến nhà, Phó Điền Điền cầm túi xách xem phim.

Từ khi kết hôn, cô hiếm khi hoạt động giải trí.

Ngoài việc thỉnh thoảng chơi với Kiều Thời Niệm, phần lớn thời gian cô đều dành cho gia đình.

Ngày nào cũng việc lặt vặt hết, quy củ ngừng.

Kiều Thời Niệm thường trêu cô chỉ chồng, dành hết thời gian cho .

Thực , thời gian nghỉ ngơi của bác sĩ Ôn ít ỏi vô cùng, dù là nghỉ, cũng chỉ thích yên tĩnh, hiếm khi tham gia hoạt động bên ngoài.

Lần ở trang viên Vân Hồ, cô năn nỉ mãi, bác sĩ Ôn mới chịu .

Phó Điền Điền chọn một bộ phim hài, mua bỏng ngô và coca, những thứ bác sĩ Ôn thích, nhưng , dù cô cũng chỉ một .

"Cô Phó?"

Phó Điền Điền đang định rạp, thì thấy tiếng gọi chắc chắn phía .

, thấy Lục Đình Hào.

Đằng còn một nhóm nam nữ ăn mặc thời thượng, Lục Đình Hào gọi cô, đều đưa mắt .

"Anh Lục thật trùng hợp, cũng xem phim ?" Phó Điền Điền tự nhiên hỏi.

" , bọn đặt cả rạp! Cô gái xinh cùng xem ?" Một bạn của Lục Đình Hào mời.

Phó Điền Điền giơ tấm vé lên. "Không cần , mua vé ."

"Không , cô thích phim nào, bọn đặt thêm một suất nữa!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tien-sinh-vo-ngai-lai-muon-ly-hon-roi/chuong-209-mau-thuan.html.]

"Biến , đừng trò mặt !" Lục Đình Hào đuổi mấy .

Họ đùa rạp VIP, Lục Đình Hào , "Bọn họ chỉ trêu đùa, cô Phó đừng để bụng."

Phó Điền Điền mỉm . "Có gì mà để bụng, cũng , phim sắp chiếu ."

Lục Đình Hào phản đối.

Phó Điền Điền rạp, xuống chỗ thì thấy Lục Đình Hào cũng tới.

"Anh Lục, các bạn đặt cả rạp , đến đây?" Phó Điền Điền ngạc nhiên.

"Là bạn bè, thể để cô Phó xem phim một ."

Lục Đình Hào xuống cạnh cô. " cũng đang chuyện với cô về Hoắc và chị dâu, gặp luôn ở đây tiện hơn gọi điện."

Phó Điền Điền . "Đã là bạn bè, xưng hô đừng khách sáo, gọi tên ."

"Được!"

Lục Đình Hào nghiêm túc đưa tay . "Chào cô, Phó Điền Điền, vui gặp cô."

Phó Điền Điền bật , bắt tay . " cũng , Lục Đình Hào."

Phim hài quả nhiên khiến tâm trạng vui vẻ, Phó Điền Điền nghiêng ngả, xem xong vẫn còn tươi .

Lục Đình Hào cũng ảnh hưởng bởi tâm trạng của cô, mời: "Còn sớm, chúng xuống uống chút gì ?"

Về nhà cũng chỉ chuyện phiền não, Phó Điền Điền gật đầu. "Được. Có gọi mấy bạn ?"

Lục Đình Hào tự nhiên đáp. "Đợi họ xem xong, sẽ bảo họ."

Quán bar tầng một tuy quá sang trọng, nhưng gian yên tĩnh, sân khấu ca sĩ hát nhẹ nhàng, ánh đèn mờ ảo, khí .

Phó Điền Điền nâng ly, chạm ly của Lục Đình Hào. "Cảm ơn cùng , Kiều Thời Niệm bận quá, phiền cô ."

"Thời gian của nhiều lắm, cô cần gì cứ gọi."

Lục Đình Hào uống một ngụm, hỏi: "Điền Điền, cô chuyện gì ? Dạo trông cô lắm."

Phó Điền Điền lắc đầu. "Chuyện vặt thôi."

Thấy , Lục Đình Hào khéo léo hỏi thêm. "Vậy uống thêm chút nữa, say quên hết phiền não."

Sau đó, bạn bè của Lục Đình Hào đến, cùng uống thêm vài ly.

Thấy trời khuya, Phó Điền Điền xin phép về.

" cho tài xế đưa cô về."

Sợ cô từ chối, Lục Đình Hào giải thích. "Cô là con gái, muộn thế , tài xế đưa an hơn."

Phó Điền Điền gật đầu cảm ơn.

Đưa Phó Điền Điền lên xe, Lục Đình Hào quán bar bạn bè trêu. "Ôi, tiếc thế tự đưa luôn!"

" đấy, còn nắm tay nữa!"

"Im ngay cho !"

Lục Đình Hào nghiêm túc . "Cô chồng , đừng đùa cợt như !"

Bạn bè xong, sắc mặt khác .

Thấy thái độ hiếm khi nghiêm túc của Lục Đình Hào, cuối cùng họ cũng đùa nữa.

Phó Điền Điền về đến nhà, đèn trong phòng vẫn sáng.

giày bước , phát hiện chồng đang trong phòng khách.

Vừa thấy cô, mặt bà liền khó coi. "Cô ? Sao gọi mãi !"

Phó Điền Điền vứt túi xách xuống. "Con xem phim."

"Cô bỏ bê việc nhà, dám cúp điện thoại khi đang chuyện với , xem phim ?"

"Điện thoại con hết pin tắt máy, việc gì ?"

Phó Điền Điền liếc phòng sách, đèn vẫn sáng, rõ ràng bác sĩ Ôn cũng về.

"Dạo , sáng nấu cơm cho Cảnh Lễ, nhà cửa bừa bộn dọn, bát đĩa trong bồn hai ngày rửa!"

Đối mặt với lời mắng của chồng, Phó Điền Điền còn sức để cãi, cô ấn tay trán đang nhức. "Mai con rửa."

"Cô uống rượu ?" Mẹ bác sĩ Ôn ngửi thấy mùi rượu cô.

Phó Điền Điền đau đầu quá, phịch xuống ghế. "Vâng."

"Đi với ai? Vừa nãy thấy xe sang đưa con về, đó là ai?" Mẹ bác sĩ Ôn chất vấn.

Phó Điền Điền cảm thấy khó chịu. "Có luật nào cấm con uống rượu, quy định nào bắt con báo cáo chuyện riêng với ? Mẹ quá đáng ?"

"Cô... cô!"

Mẹ bác sĩ Ôn bao giờ nghĩ cô con dâu vốn ngoan ngoãn lời đột nhiên thái độ như , bà giận đến run giọng!

"Nhà con dâu như cô! Vừa vô lễ giáo dục!"

"Không thì thôi!" Phó Điền Điền cũng nổi giận, cũng còn giữ lễ nữa, liền đáp . "Con con dâu nhà !"

"Điền Điền!"

Lúc , bác sĩ Ôn từ phòng sách bước . "Sao em thể chuyện với như ?"

"Ồ, bác sĩ Ôn xuất quan ?" Phó Điền Điền lạnh. "Nghe em , liền chạy , lúc nãy bà mắng em cả buổi thấy ?"

Bác sĩ Ôn nhíu mày. "Điền Điền, chú ý thái độ, cũng là bề ."

"Bề thì ? Bà giống bề ?"

Phó Điền Điền dậy. "Trong mắt bà , coi em là con dâu ? Ngày nào cũng bắt em cái cái , suốt ngày chê em giáo dục!"

Phó Điền Điền chỉ bác sĩ Ôn. "Anh giáo d.ụ.c bảo vệ vợ? Anh gia giáo để mặc mắng vợ !"

"Phó Điền Điền, cô càng ngày càng to gan! Dám chỉ Cảnh Lễ!"

Mẹ bác sĩ Ôn tức giận, xông đến định tát Phó Điền Điền!

 

 

Loading...